“Suỵt!” Diệp Lạc Hy đưa tay lên miệng suỵt một tiếng rồi bảo y: “Ngươi bé mồm thôi! Chuyện này mà lộ ra thì rắc rối lắm!”
Nàng đóng cửa động hồ ly của y lại, nói: “Ta vẫn chưa biết là bản thân ta thực sự mang thai hay là triệu chứng “giả mang thai” thường gặp. Cho nên ta đến tìm ngươi, hỏi cho chắc.”
Kim Hồ Bạch Trần Việt được mệnh danh là có đôi tai nghe được nhịp sống của vạn vật. Cho nên, Diệp Lạc Hy để y chẩn đoán cho mình là tốt nhất. Dù sao, y với nàng là bằng hữu thân thiết, y còn là người kín miệng, nàng tất nhiên hoàn toàn tin tưởng.
Bạch Trần Việt ba bước gộp thành hai, phi về phía Diệp Lạc Hy, đứng trước mặt nàng. Đoạn, hai cái tai hồ ly mọc ra, vừa dài vừa dày lông. Y cúi xuống áp tai lên cái bụng phẳng của Diệp Lạc Hy: “Để ta nghe xem nào.”
Diệp Lạc Hy và Bạch Trần Việt đợi một lúc, mới nghe y hỏi: “Thần kỳ ghê ha. Cả ba đứa trẻ này đều cùng một cha cả. Chẳng qua là bởi vì còn là hài tử mới có một năm tuổi, cho nên ta mới không biết rõ được nam hay nữ. Ngươi biết là con ai không đấy? Hai trai một gái hẳn hoi nhé.”
Bạch Trần Việt thấy sắc mặt đen thui của Diệp Lạc Hy, hắn gãi gãi má, nói: “Ờ thì… nếu như ngươi muốn hỏi ta về cha đứa bé thì ta không biết đâu.”
Dù sao, y cũng còn là xử nam. Một hồ ly như y còn chưa từng có mối tình vắt vai nào ngoại trừ hai cái tình duyên để phi thăng đột phá cảnh giới kia thôi. Mà, y cũng uống Vong Tình Dược chỗ Chiết Nhan rồi nên cũng chẳng có mấy ấn tượng về hai cái mối tình chóng vánh kia làm gì.
Diệp Lạc Hy nhìn Bạch Trần Việt với ánh mắt ái ngại. Nàng nói: “Hiện tại, ngoài ta và ngươi ra, không được để đến người thứ ba biết được là ta đang có hài tử.”
Nhìn sắc mặt của Diệp Lạc Hy, Bạch Trần Việt nuốt ực một tiếng rõ to, lau mồ hôi con mồ hôi mẹ đổ ra như tắm. Ân, nếu tiểu hồ ly y dám mở miệng ra hó hé tiếng nào, y nhất định sẽ bị cái con người trước mặt đây giệt khẩu mất. Đã từng nghe chiến công của nàng, Bạch Trần Việt đương nhiên hiểu rõ một khi ra tay, Diệp Lạc Hy hoàn toàn có thể trở mặt vô tình, ra tay tàn nhẫn.
“Nhưng ngươi có thể giấu mãi được sao?” Bạch Trần Việt nhìn nàng, khó hiểu: “Ngươi nghĩ rằng cái tên Cùng Kỳ kia hắn tinh thông y thuật, lại hiểu rõ dược lý bao nhiêu chứ? Hơn nữa, theo như lời ngươi giãy bày thì hắn đã cùng ngươi đi qua mấy kiếp rồi. Nếu như ngươi mang thai, biểu hiện thế nào hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay cả. Ngươi có chắp cánh cũng khó mà thoát được. Vậy thì tại sao phải giấu?”
Diệp Lạc Hy bày ra vẻ sầu não, muốn nói lại thôi, ngập ngừng nửa ngày, nàng cũng mở miệng nói: “Bọn hắn không thích hài tử. Ta lại càng sợ, đứa trẻ sinh ra giống với nghịch tử kia. Ta lại chưa từng nuôi dạy con trẻ một ngày nào.”
Y nghiêng đầu, khó hiểu: “Chẳng phải mười hai đồ nhi của ngươi đều do một tay ngươi dưỡng dục nên người hết đó sao? Danh tiếng của chúng khắp Cửu Trùng Thiên, Lục Địa Thất Hải, Minh – Ma giới ai mà không tường tận? Chưa kể, ngươi còn có đến ba cái biểu đệ cũng ngoan ngoãn, lễ phép ra trò còn gì? Ngươi chẳng qua chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi.”
Diệp Lạc Hy khẽ cau mày. Sợ bóng sợ gió sao? Nghĩ đến đời trước, nàng vừa sinh ra A Nguyệt đã ôm xác con không khóc nổi một ngày đêm. Tiêu Ức Thanh còn chưa biết lật đã bị Thiên Hậu kia đem đi mất, đến quá trình con nàng trưởng thành thế nào, nàng cũng chưa từng biết. Làm sao dám nói rằng ba đứa trẻ trong bụng nàng không bị kẻ thù của nàng dòm ngó?
“Trần Việt, có cách nào để ta không phải mang thai không?” nàng nhìn y, ánh mắt hiện lên sự tuyệt vọng cùng thống khổ.
Đột nhiên, đuôi hồ dựng đứng như điện giật, hai tai y vểnh lên, răng nhe ra, phẫn nộ: “Chẳng lẽ ngươi muốn phá sao?”
Diệp Lạc Hy lại lần nữa đen mặt, vỗ ót y cái bốp rồi mắng: “Ngươi điên sao?! Phá thai? Ta ư?! Ta yêu thương chúng còn không hết, vậy mà ngươi mở miệng ra lại kêu ta phá. Ta phá ngươi trước đấy cái con hồ ly não tàn nhà ngươi!”
Y xoa đầu bị đánh ăn đau, rít qua khẽ răng mấy cái rồi nói: “Haizz, được rồi, là ta hiểu nhầm ngươi. Ta xin lỗi mà, được chưa? Còn có, nếu ngươi không muốn phá, vậy thì hỏi ta như vậy làm gì?”
Diệp Lạc Hy đưa tay xoa bụng phẳng, nói: “Ý ta hỏi là có cách nào để ta có thể đem thai nhi nuôi dưỡng bên ngoài, rồi bí mật nuôi lớn không?”
Bạch Trần Việt nhìn Diệp Lạc Hy. Y biết suy nghĩ của nàng kỳ lạ, nhưng quả thực là y chưa từng gặp một mẫu thân nào lại có suy nghĩ kỳ lạ như nàng cả. Cho nên, y mới tặc lưỡi: “Có thì có. Nhưng nguy hiểm đến tính mạng thì vô cùng cao. Tỷ lệ thành công lại hầu như không có. Hơn nữa, đứa bé mang thai bên ngoài người mẹ, đa phần đều không thể nuôi dưỡng nổi.”
Y biết mình nói thẳng ra trắng trợn như vậy, sẽ khiến bằng hữu của mình tuyệt vọng. Nhưng tuyệt vọng thì tuyệt vọng, y vẫn phải nói. Có thể trở thành một mẫu thân, đó là trọng tránh linh thiêng mà người người khó cầu. Diệp Lạc Hy nàng dù rằng muốn bảo vệ con thì vẫn còn nhiều cách. Nếu như nàng thực sự đưa mấy đứa trẻ này ra khỏi cơ thể mình mà nuôi dưỡng, sợ rằng chúng sẽ sống không nổi.
Y nhìn nàng, tay đặt lên vai Diệp Lạc Hy, hắn nói: “Hay là, đợi khi tiểu cô cô của ta gả đến Thiên giới rồi, ta và ngươi đến Lục Địa Thất Hải đi. Tuy nói rằng ở đó một thời gian không giúp ngươi giải quyết được vấn đề trước mắt, nhưng chí ít cũng giúp ngươi giải quyết được nỗi lo âu trong lòng, tránh việc ngươi sinh bệnh.”
Nói chứ Bạch Trần Việt rất sợ Diệp Lạc Hy sinh bệnh. Nữ nhân lúc mới mang thai thường có suy nghĩ thất thường, bất ổn, không an toàn, nhạy cảm thì tăng mà cảm giác an toàn thì giảm. Chính hắn từng thấy tứ thúc mang thai, lại hành cho tứ thúc phụ thật sự một phen lên bờ xuống ruộng, kinh hồn bạt vía đi. Hồ ly y tuy không sợ nàng sẽ hành chết bốn cái phu quân nhà mình. Y sợ nàng mắc tâm bệnh, y lại mất đi người bằng hữu thân thiết duy nhất của mình a.
Y mới không muốn nhìn thấy sư tử hà đông xổng chuồng đâu.
Cho nên, không đợi cho nàng gật đầu, y đã nói: “Vừa hay, ta nghe nói ở Huyền Sách Đại Lục hiện thời đang có thái tử điện hạ của Thiên giới lịch kiếp ở đó. Ta là đang hiếu kỳ, muốn xem xem cuộc đời của hắn thế nào.”
Diệp Lạc Hy rầu rĩ nhìn Bạch Trần Việt, trong lòng lại càng phiền muộn hơn. Mặc dù biết y đang dỗ cho nàng vui đấy, nhưng nàng cứ có cảm giác bất an thế nào, làm mình sợ muốn chết. Lỡ như Thiên Tư Tư kia hạ độc nàng, nàng không trúng độc nhưng hài nhi của nàng thì trúng độc, nàng phải làm sao? Nàng mới không dám nghĩ đến viễn cảnh sau đó.
Mặt hoa rầu dĩ đến mức, y cũng sốt cả ruột theo. Y được nàng tường tận cho rõ trong đêm hai người uống rượu kết bằng hữu. Về quá khứ của nàng, về con người nàng, về những gì nàng đã trải qua. Nhìn nàng say rượu, vừa say vừa ôm bình rượu khóc lóc khiến y chỉ hận bản thân mình không quen biết nàng sớm hơn. Có như vậy, y mới trở thành anh hùng bản lĩnh đầy mình bảo vệ vị bằng hữu duy nhất này của mình, một chưởng đập chết đám người chó cậy thế chủ, mắt mù tai điếc kia.
Đáng tiếc là hai người biết nhau quá muộn đi. Y xoa cằm một lúc, lại nhìn Diệp Lạc Hy. Ây, con người này thật lòng vô cùng khó dỗ dành. Đời trước, ở khắp chốn Lục Địa Thất Hải, Thanh Khâu, Tam Thiên, rồi cả Vực Vạn Dặm nữa. Còn có chỗ nào nàng chưa đi đâu? Tất cả nàng đều đã đi cả rồi. Y có muốn rủ nàng đi, chẳng qua cũng chỉ làm nàng thêm chán nản thôi.
Mà rủi như người rủ nàng bỏ nhà đi chơi là y, mà nàng lại đem về tình địch cho bốn cái tên đại hung thần kia, y nhất định sẽ chết không toàn thây cho mà xem. Cái đêm nàng cùng y say rượu, y đã bị cái tên Hỗn Độn Hung Thú kia dọa cho chết khiếp một phen rồi nha.
“Haizz, bà cô của tôi ơi.” Bạch Trần Việt ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Lạc Hy, nhìn gương mặt ủ rũ của nàng mà bất lực ra mặt. Y đưa hai tay chống cằm, hai tai hồ ly vừa bông xù vừa vẫy vẫy mấy cái theo tự nhiên, khó hiểu.
Đột nhiên, Diệp Lạc Hy đưa hai tay sờ lấy hai cái tai y, nói: “Ngươi vừa nói là muốn ta nghỉ phép mấy ngày, cùng ngươi đến Huyền Sách đại lục?”
Bạch Trần Việt rất thích Diệp Lạc Hy xoa tai mình. Tay nàng vừa mềm vừa mảnh, chạm đến đôi tai nhạy cảm của y vuốt ve, cảm giác rất thích thú. Đuôi hồ ly bông xù của y cũng vì thế mà không giấu nữa, chỉ hiện ra và vẫy liên tục đầy thích thú. Y nói: “Ta từng nghe phụ thân nói, ở Huyền Sách đại lục có một bảo bối vô cùng tốt. Ta lại không biết đó là thứ gì. Nếu ngươi thích thì đi cùng ta đi.”
Đột nhiên, Diệp Lạc Hy đứng bật dậy, nàng nói: “Đúng! Chính là nó! Chính là cái đó!”
Bạch Trần Việt khó hiểu: “Chính là nó, vậy nó là thứ gì?”
Diệp Lạc Hy mỉm cười nhìn Bạch Trần Việt, nàng nói: “ Ta phải đi đón tiểu Minh Tinh. Ngươi nói ta mới nhớ nha!”
Y liền hưởng ứng: “Đúng rồi! Cho nên, ngươi còn không mau cùng ta khăn gói lên đường đi tìm người?”
Diệp Lạc Hy cũng gật đầu tán thành với lời này của Bạch Trần Việt. Đúng rồi. Chỗ tiểu Minh Linh đang cư ngụ có tên gọi là Hoa Quả Sơn. Xem như đó là một nơi thực tốt quá rồi đi. Hơn nữa, Minh Linh nhi còn là đứa trẻ được nhị ngoại công chọn làm đứa trẻ để lão luyện binh. Nàng đương nhiên muốn ghé đến Hoa Quả Sơn xem một chút. Nếu như có thể, nàng còn thực muốn gửi nó đến chỗ Bồ Đề Tổ Sư học đạo nữa cơ.1
“Đi thôi!” Nàng vui vẻ, kéo Bạch Trần Việt vẫn còn lơ ngơ ra ngoài, lòng thầm nghĩ, bản thân sẽ làm một chuyến phiêu du thư thái một thời gian.
“Chuyện là vậy đó.” Lâm Tử trước cái nhìn đầy tra xét của Tứ Đại Hung Thú, hai vị ca ca và các vị gia gia, nãi nãi, thái nãi nãi mà ngoan ngoãn khai sạch tất tần tật những gì đứa trẻ này vừa nghe qua lời Bạch Trần Việt và Diệp Lạc Hy nói chuyện.
Lạc Hy, ngươi mang thai nên ngốc, quên mất bên cạnh ngươi có một biểu đệ có sáu tai, có thể nghe khắp chuyện thiên hạ sao?