Đương nhiên là một nam tử không chỉ đầu đội trời, chân đạp đất, hắn còn chẳng cần dùng đến nhan sắc để khiến nữ nhân phải đổ gục đến hắn. Bọn họ tự đổ. Và đương nhiên là, Thiên Tư Tư cũng không phải ngoại lệ. Nàng ta vừa mới nhìn thấy Ưng Đạt Dạ Xoa đi ngang qua, đã vô cùng ngạc nhiên. Ưng Đạt Dạ Xoa đưa cho nàng một chiếc khăn tay.
“Ngươi là ai?”Thiên Tư Tư bẽn lẽn nhận lấy khăn tay, sau đó sắc mặt khẽ ửng đỏ. Khí chất của người này, thật thu hút người khác quá mức. Không biết đằng sau chiếc mặt nạ kia là một gương mặt thế nào nhỉ?
Chỉ thấy hắn đưa tay lên đặt dọc vành môi của chiếc mặt nạ. Hắn không nói được ư?
Đợi cho Thiên Tư Tư bình tâm hơn, Ưng Đạt Dạ Xoa đã đứng dậy, cầm tay nàng ta, kéo đến vườn Thượng Uyển. Hắn tinh nghịch và vui vẻ, giống như một đứa trẻ mới lớn vậy. Và hắn đã kéo nàng đến trước một căn hậu viện ở gần vườn Thượng Uyển nhất. Nhưng khi Thiên Tư Tư vừa dừng lại, thì từ bên trong đã nghe vang ra những âm thanh ái muội, khiến nàng ta giật mình.
Bên trong… âm thanh đó… không thể lẫn đi đâu được… Đó… Đó là….
Nhưng Thiên Tư Tư còn chưa hoàn hồn lại thì đột nhiên, cánh cửa phía đối diện đã bị mở ra một cách táo tợn và mạnh bạo.
Dạ Tư Hàn, hắn nhìn thấy nữ nhân mà hắn yêu bằng cả trái tim đang hoan ái cùng với một nam nhân khác, điều đó đã khiến hắn tức giận đến mất cả lý trí rồi.
Bên trong, Tiêu Nguyệt Dạ và Bạch Liên, hai người một nam một nữ, thân không mảnh vải che thân, quấn lấy nhau, hoan ái sung sướng. Âm thanh phát ra càng nghe mị hoặc hơn bởi mùi liên hương ngọt ngào tỏa ra từ người Bạch Liên khắp cả căn phòng, khiến mọi thứ càng trở nên ái muội hơn bao giờ hết.
“Bạch Liên! Ngươi đang làm cái gì vậy?!” Tư Dạ Hàn cả giận đùng đùng, muốn lao vào lôi đôi cẩu nam nữ trên giường tách ra. Nhưng đột nhiên, Thiên Tư Tư đã xuất hiện, ngăn cản Tư Dạ Hàn lại.
“Cô cô?!” Tư Dạ Hàn nhìn thấy Thiên Tư Tư xuất hiện, còn tưởng rằng Thiên Tư Tư đang muốn ngăn cản hắn bắt đôi gian phu dâm phụ trước mắt. Nhưng Thiên Tư Tư đã lạnh lùng mà nói: “Ngươi đừng để mất hết lý trí như vậy. Hãy gọi cha ngươi và tất cả những người khác đến đây.”
“Cô cô! Đó không phải là tri kỷ thắm thiết, bên người từ nhỏ sao? Sao người lại có thể….”
Tư Dạ Hàn còn chưa nói xong, Thiên Tư Tư đã cho hắn một cái tát long trời lở đất. Hắn không hiểu chuyện gì xảy ra với Thiên Tư Tư thì nàng đã nói: “Người bên trong chính là Ma Tôn. Bây giờ ngươi xông vào, muốn bán mạng sao? Mau mời trưởng bối đến đây làm chủ! Bây giờ dù là ta, hay là ngươi, cũng sẽ không thể nào mà lo được mọi chuyện đâu!”
Tư Dạ Hàn dường như đã hiểu được những gì mà Thiên Tư Tư đã nói. Bọn họ liền nhanh chóng chia ra làm việc.
Đương nhiên, những lời lúc nãy của Tư Dạ Hàn đã bị Diệp Lạc Hy đứng từ xa thu hết về, khiến một âm thanh của hai người bọn họ cũng không thể lọt được vào tai của Tiêu Nguyệt Dạ và Bạch Liên bên trong.
Diệp Lạc Hy đang đắc ý tự cao với thành quả mà mình làm ra được thì đột nhiên, có bốn bàn tay cùng xông về phía nàng, hai trước hai sau, một bàn tay che tai, một bàn tay bịt mắt nàng lại.
“Có chuyện gì thế?” Đột nhiên trở thành người vừa mù vừa đui, khiến Diệp Lạc Hy cảm thấy là lạ.
“Bây giờ cháu vẫn còn là một đứa trẻ, đừng nên nghe mấy chuyện này nhiều quá.” Linh Bảo Thiên Tôn ho khụ một tiếng.
“Đúng đấy! Vẫn là hạn chế tiếp xúc với loại chuyện này thì hơn.” Nguyên Thủy Thiên Tôn gật gù.
Ma Long và Tam Lang ở đằng sau đều tỏ vẻ khinh thường mấy lão già không hiểu chuyện vô cùng, đồng thời cũng cảm thấy chủ quân nhà mình làm người ta chán nản vô cùng. Chủ quân, người làm tan nát cõi lòng biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ nhà người ta rồi? Thanh lâu hồi còn ở Huyền Lạc lục địa, người làm chủ bao nhiêu tòa thanh lâu lớn nhỏ, sòng bạc, khách điếm, người nhớ hết không? Cái năm người mười bảy tuổi, Xuân cung đồ, long dương đồ, bách hợp đồ thời còn trẻ người đã vẽ ra hết bao nhiêu cuốn chứ? Còn toàn là bản giới hạn không tái xuất nữa chứ! Các vị lão nhân gia a, chủ nhân nhà chúng ta thật ra cũng chẳng trong sáng như mấy vị nghĩ đâu!1
“Các ngươi có ý gì?” Thái Thượng Tinh Quân nhìn thấy thái độ này của Tam Lang và Ma Long, khó hiểu muốn chết.
“Các vị lão nhân gia.” Tam Lang ôm quyền, cúi đầu thưa chuyện, song hắn cũng chẳng biết phải nói như thế nào, liền đưa cho ngài một cuốn sổ dày cộp, nói: “Đây là danh sách những thiếu nữ ở phàm giới bị chủ nhân làm cho tan nát cõi lòng a.”
Thái Thượng Tinh Quân mở ra xem, càng xem càng trầm trồ. Đứa trẻ này, thật sự lợi hại quá đó chứ! Chẳng bù cho lão nhị sư đệ của ông tẹo nào. Rõ ràng là nguyệt lão trêu ngươi, dính ai không dính lại dính ngay tiểu nha đầu mới ba vạn tuổi rưỡi Dao Quang tiểu hồ ly, con gái nhà Hồ Đế xứ Thanh Khâu. Hầy, đã vậy người ta còn là kiểu nữ nhân cao ngạo từ trong máu nữa chứ! Thế có chết sư đệ nhà ông không?!
Diệp Lạc Hy cảm thấy hai vị trưởng bối đây lo cho nàng bằng thừa rồi. Liền nói: “Các vị, chúng ta đi xem náo nhiệt thôi.”
Bọn họ khá ngạc nhiên, rồi cũng hiểu từ “náo nhiệt” mà Diệp Lạc Hy ám chỉ đây là đang muốn nói chuyện gì. Liền không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý cùng Diệp Lạc Hy ham vui.
Ân, kịch mình bày ra, thì mình phải đi hưởng chứ.
Nhưng…
“Tam Lang! Ngươi làm cái gì vậy?!” Ma Long đột nhiên bị Tam Lang vác ngược lên vai, còn tên điên này thì quay lưng hướng về phía đại điện mà chạy, không thèm cho Ma Long ở lại thêm một phút một giây nào.
“Ngươi mới là kẻ còn nhỏ! Chuyện nam nữ này ngươi đến bây giờ còn chẳng hiểu nổi một chút gì. Đại ngốc vẫn hoàn là đại ngốc. Ngươi hãy cứ làm một tên đại ngốc như thế đi, đừng có tự làm cho đầu óc mình đen tối làm gì.” Tam Lang nghiến răng. Ma Long quá là ngây thơ. Hắn không muốn để đầu óc Ma Long bị nhiễm bẩn đâu!1
“Nhưng ngươi cũng không cần phải vác ta lên rồi chạy như vậy!” Ma Long gào lên.
“Ta cần! Được chưa! Mắc công ngươi lại chạy theo chủ nhân đòi xem náo nhiệt nữa thì chết mất!” Tam Lang nhất quyết không buông, còn tiện tay vỗ vào mông Ma Long một tiếng, nghe rõ mồm một một tiếng vang vô cùng thanh thúy.
Ma Long đỏ hết cả mặt. Y nghiến răng, tay siết thành quyền. Tam Lang, ngươi đợi đó! Sẽ có một ngày, ông đây nuốt chửng con sói vô lại nhà ngươi cho mà xem!1