Nhưng…
Sau khi cha đứa bé bị giết, nương nó đã âm thầm đem nó ra ngoài và bỏ nó ở trong rừng sâu. Diệp Lạc Hy trong lúc đi tìm loại thảo dược có công dụng đột phá cho chính mình đã vô tình đi ngang qua đã tìm được đứa trẻ, nhưng không ngờ lại bị đám người muốn giệt khẩu đứa bé truy sát. Khi đó, Diệp Lạc Hy vẫn còn đang là một Linh Đế. Nàng dùng hết sức chín trâu hai hổ, dụ được ba Linh Tôn cảnh cấp ba và cấp bốn kia lọt vào một địa đạo của một đàn Đường Lang trong thời điểm phát cuồng của chúng mới mong thoát được mạng.
Về sau, nương thân của Bạch Hiểu Hiểu thành thân cùng với trưởng tộc Tát Dã, sống một cuộc đời vinh hoa phú quý, được người đời nể trọng cho đến tận bây giờ.
Ngay sau khi Diệp Lạc Hy xuất quan, nàng đã vội vàng đến tìm Bạch Hiểu Hiểu. Nàng muốn đưa đứa bé này về trả lại cho nương thân nó. Nhưng nhìn nét ngây thơ cùng nụ cười của đứa trẻ, chẳng hiểu sao Diệp Lạc Hy thiếu niên của ngày đó quả thật không nỡ đem đứa bé quay lại chốn địa ngục kia. Nàng nhận đứa trẻ làm thập nhị đồ đệ và nuôi nấng đứa trẻ trưởng thành.
Nhưng… chuyện cũng không thể mãi giấu đứa nhỏ này mà không cho nàng được phép gặp lại gia đình của mình. Nàng đã đến gặp mẫu thân ruột của đứa bé ấy. Nhưng… thứ nàng nhận lại được chính là cảnh một nhà sum vầy, hạnh phúc trọn vẹn của mẫu thân Bạch Hiểu Hiểu. Thậm chí, đến cả việc nàng dùng mộng cảnh đem hình bóng Bạch Hiểu Hiểu khắc họa trong giấc ngủ của nàng ta, để nàng ta nhìn thấy quá trình lớn lên của Bạch Hiểu Hiểu đau khổ như thế nào.
Ấy vậy mà khi tỉnh lại, bà ta cho rằng mình đã gặp ác mộng, sau đó thậm chí còn bật khóc cùng chồng mình. Diệp Lạc Hy cũng âm thầm cho Tam Lang điều tra thì mới biết. Hóa ra sát thủ khi đó muốn giết Bạch Hiểu Hiểu chính là do mẫu thân của nó phái đến. Lúc này, Diệp Lạc Hy mới giữ kín mãi thân phận của Bạch Hiểu Hiểu, để đứa nhỏ này có thể an tâm lớn lên, một đời một kiếp bình an.
Chỉ là, điều nàng không ngờ được là kẻ thù của nàng cũng đã tính toán lên người đồ đệ của nàng rồi.
Lời cuối cùng, nàng không hề nói với Dạ Tư Hàn. Nàng nói với hắn: “Họ của Hiểu Hiểu, là do ta tìm được họ của cha nàng. Hắn họ Bạch, là tam hoàng tử xuất sắc nhất của Nguyên quốc. Nguyên quốc thua trận với Tát Dã tộc nhân, dẫn đến cả nước trở thành nô bộc. Tam hoàng tử của Nguyên Quốc, gọi là Bạch Chấp chsinh là phụ thân ruột của Hiểu Hiểu.”
Dạ Tư Hàn im lặng.
Diệp Lạc Hy lại nói: “Thiên đế. Ta có thể an tâm giao phó tiểu thập nhị cho ngài chăm sóc. Nhưng cái ta lo chính là, nàng quá mềm lòng, lại quá mức dễ tin vào cái gọi là tình thân, gia đình. Ngay khi nàng tại ngôi Thiên Hậu, chắc chắn Tát Dã tộc nhân kia của nàng sẽ dựa vào cái chân vàng này mà làm ra những chuyện bại hoại. Ngươi hiện tại là phu quân nàng, cũng là gia đình của nàng. Ta hi vọng ngươi hãy thay nàng quyết đoán hơn về chuyện này.”
Dạ Tư Hàn rất thông minh. Lời nói của Diệp Lạc Hy, hắn hiểu rất rõ. Và hắn biết mình phải làm gì. Hắn quỳ xuống trước mặt Diệp Lạc Hy.
Diệp Lạc Hy khó hiểu: “Thiên Đế, người là đế vương, ta là phận tôi tớ. Chuyện này không thích hợp. Ngươi vẫn là mau đứng dậy đi.”
Dạ Tư Hàn lắc đầu, hắn nói: “Sư phụ đại nhân, xin hãy nhận ba lạy này của ta. Đây là một lòng một dạ Dạ Tư Hàn ta thành tâm bái người. Mong người đừng từ chối.”
Cái dập đầu thứ nhất, hắn nói: “Cái thứ nhất là bái tạ ơn dưỡng dục. Sư phụ. Cho dù người chưa từng để A Hiểu gọi người là mẫu thân, cho dù người chưa từng công nhận nàng chính là dưỡng nữ của người nhưng ơn dưỡng dục suốt bao nhiêu năm qua của người đối với nàng nặng hơn thái sơn, cao hơn cả trời.”
Nói rồi, lại cúi đầu, thành kính, hắn ngẩng đầu lên, ôm quyền: “Cái thứ hai, là bái tạ người đã chấp thuận chuyện giữa chúng ta, tha thứ cho chuyện ta lừa dối người, tha thứ cho chuyện ta ép buộc người. Đa tạ người đã đồng ý giao nửa đời sau của A Hiểu cho ta.”
Dập đầu xuống đất, hắn lại thành kính ngẩng đầu lên, nói: “Cái dập đầu cuối cùng này, chính là thành tâm của ta. Lạc Hy thượng thần. Đa tạ người vì tất cả mọi thứ. Từ nay về sau, ta, Dạ Tư Hàn, lấy danh nghĩa Thiên Đế, lấy danh nghĩa gia tộc họ Dạ ra thề rằng, chỉ cần là chuyện người muốn, chỉ cần là chuyện của người, tất nó sẽ là chuyện của ta. Dẫu chết quyết không từ nan.”
Diệp Lạc Hy đỡ trán. Nàng thở dài, xua tay: “Ngươi mau đứng dậy đi. Người trẻ tuổi các ngươi, thề thốt cái gì chứ? Ta hiện tại cũng chẳng có gì cần từ ngài, càng chẳng có gì cần ngài phải ra tay đến mức sống chết như vậy.”
Sau khi Dạ Tư Hàn rời đi, Lục Thần Vũ ôm nàng từ phía sau, khẽ hôn nhẹ lên tai nàng, hỏi: “Sao vậy? Dạ Tư Hàn là một quân cờ tốt. Nàng chẳng phải luôn muốn biến Thiên giới kia thuộc về tay nàng sao?”
Diệp Lạc Hy khẽ nghiêng đầu tựa vào người Hỗn Độn. Nàng hỏi hắn: “Chàng…. Có muốn khiến cả gia tộc đã khiến cuộc đời của chàng tệ hại như vậy, quỳ dưới chân chàng nhận lỗi hay không?”
Hỗn Độn khẽ sững người trước câu hỏi này của nàng. Hắn vùi mặt vào hõm cổ nàng, khẽ lắc đầu: “Không, ta không muốn.”
“Tại sao vậy?”
Hắn im lặng.
Không thấy hắn trả lời, nàng khẽ nghiêng mặt, giữ cằm hắn lại, hôn lên đôi môi mỏng hơi lạnh kia.
“Sao vậy?” Nàng khẽ cười nhìn gương mặt ngơ ngác của hắn: “Chẳng lẽ những kẻ đã khiến chàng có một kiếp bất hạnh đến vậy, chàng lại không muốn báo thù sao?”
Hắn khẽ cười, rồi lắc đầu. Hắn nói: “Kẻ cần giết, đã giết rồi. Kẻ muốn báo thù, cũng báo thù rồi. Hiện tại, tất cả những gì ta muốn chỉ có một mình nàng mà thôi. Lạc Hy, ta đã nói rồi. Nàng chính là tất cả những gì ta có. Cho dù ta không muốn san sẻ nàng cho ba tên khốn kia, nhưng dù sao bọn hắn cũng là những kẻ yêu nàng chẳng kém gì ta, cho nên ta cam tâm tình nguyện. Hơn nữa…”
Hắn đột nhiên ôm nàng lên cao, để nàng an vị trên cánh tay hắn, gương mặt đẹp không góc chết kia vừa vặn vùi vào bầu ngực căng tròn của nàng, hắn khẽ cười: “Hơn nữa, nếu như đám người đó không từ bỏ ta trước, không khiến ta phải rời khỏi Thiên giới, không khiến ta bị Phật Tổ trấn áp, làm sao ta có thể may mắn gặp được nàng chứ?”
Diệp Lạc Hy khẽ đỏ mặt. Nàng kéo má hắn, mắng rằng: “Ngỗ nghịch quá! Chàng bao nhiêu tuổi rồi? Con cũng đã có rồi đó. Sao chàng chẳng đứng đắng gì cả vậy?”
Hắn lại nói: “Thì sao? Nếu như nàng muốn, ta có thể phát ân ái của chúng ta cho cả Vạn Tộc Thành, cả Huyền Minh đại lục cùng xem. Nàng có ngại không? Còn ta thì chẳng ngại đâu.”
Nàng đến muốn cạn lời với phu quân của mình. Rốt cuộc thì đi một vòng thật lớn, sống qua hai cuộc đời vất vả và thăng trầm, những kẻ bên kia chiến tuyến của nàng rốt cuộc lại đứng cùng một phía với nàng. Cho dù nàng đã quen với tình cảnh này nhưng cảm giác ngại ngùng vẫn giống hệt như ngày đầu tiên vậy. Thật khó nói làm sao.
Hắn vẫn là hắn. Lục Thần Vũ vẫn là Lục Thần Vũ. Hắn vẫn mang cái điệu bộ này làm nũng nàng, khiến nàng khó lòng mà cứng cỏi được. Chưa đầy một tuần trà, nàng đã thực sự bị cái tên mặt bán manh thân hình lưu manh này làm cho mềm lòng rồi.
Thật ra, hắn nói sai rồi. Không phải là hắn may mắn gặp được nàng. Là nàng may mắn được mấy tên này yêu thương, được bọn hắn chiều chuộng, lại được bọn hắn sủng ái đến lên trời thế này mới phải.
Hắn thấy nàng đỏ mặt không trả lời, liền biết nàng ngại rồi, liền nói: “Phu nhân, đã lâu lắm rồi vi phu với nàng chưa thân mật với nhau. Nàng có muốn….”
Sắc mặt của Diệp Lạc Hy từ đỏ lựng bỗng chốc trở thành đen nhọ nồi luôn. Chẳng hề nương tay, nàng gõ mạnh từ trên đỉnh đầu hắn một phát xuống, mắng: “Vô lại! Chàng chẳng thể để ta đắm chìm trong suy nghĩ của mình một chút sao? Tên vô liêm sỉ, chàng trả lại cảm xúc của ta đây! Trả lại đây!”
Hỗn Độn bật cười. Phu nhân của hắn, cho dù bao nhiêu năm trôi qua đi chăng nữa, quả thật vẫn luôn rất rất mê người mà.