Ngao Trung nghiến răng ken két, hỏi thêm: “Lại còn muốn cùng bào đệ đáng yêu nhà ta thành thân, sinh rồng con?”
Ngao Hạn càng phát ra lãnh khí đáng sợ: “Lạc Hy thượng thần, ta cần một lời giải thích từ người đó.”
Đứng hai bên Ngao Quảng chính là Ngao Trung và Ngao Hạn. Hai người này sát khí tỏa ra ngập trời, hơi thở lạnh lẽo, thậm chí đến cả cử chỉ, cũng là muốn nhai sống Na Tra đang quỳ dưới đất kia.
Đúng vậy đó. Các vị không nhìn nhầm đâu! Na Tra không chỉ quỳ dưới đất, tay giơ lên quá đầu, bộ dáng chính là đang chịu phạt đó. Mà Diệp Lạc Hy ngồi đối diện với Ngao Quảng, tâm thì muốn tịnh để thưởng trà, nhưng nội tâm thì thầm mắng Tháp Lý Thiên Vương Lý Tịnh cả vạn lần. Tra nhi, ngươi liều mạng còn hơn cả phu quân ta rồi đó.
Hỏi lý do tại sao, chúng ta phải quay lại khoảng một canh giờ trước đó.
Sau màn đoàn tụ gia đình sum vầy hạnh phúc, Diệp Lạc Hy cũng nói rõ sự tình về An Nguyên hoàng hậu cho Ngao Quảng nghe. Ngao Quảng nghe xong, Long vương suy sụp đến mức muốn tuẫn táng theo phu nhân. Thế nhưng, lời nói sau của Lạc Hy thượng thần lại khiến Ngao Quảng vừa yên lòng, nhưng đồng thời cũng xót ruột muốn chết.
Nhi tử còn chưa về nhà gặp mặt phụ thân, đoàn tụ cùng gia đình chưa được bao lâu, vậy mà nhi tử ngoan của hắn đã bị nữ nhân trước mắt này cuỗm đi mất một cách gián tiếp rồi. Thế nhưng, khi biết được vị Thượng thần này hứa sẽ hồi sinh phu nhân hắn, còn dạy bảo nhi tử hắn, đổi lại là Long tộc bọn họ hết lòng giúp sức cho việc điều tra sự hỗn loạn mấy năm trước, Ngao Quảng tuy lòng không cam, nhưng tình phải nguyện. Hắn đồng ý rồi.
Chuyện Long tộc muốn nhận ai làm chủ nhân, chỉ cần người đó đủ mạnh, đương nhiên đều là niềm tự hào của cá thể Long tộc đó. Na Tra kia không chỉ là Linh Châu Tử, mà còn là quan môn thập tam đồ đệ của Diệp Lạc Hy. Ngao Quảng biết rõ Thập Nhất Điện Tướng Thần của Thiên giới kia đều là đồ đệ của Diệp Lạc Hy, tài giỏi, thiện chiến, oai phong thế nào, ông đương nhiên hiểu rõ.
Hơn nữa, cách Diệp Lạc Hy dạy dỗ đồ đệ, cách nàng nuôi dưỡng chúng, đương nhiên không có ai muốn bàn cãi. Nếu hỏi ai là sư phụ tốt nhất thế gian hiện tại, đương nhiên Diệp Lạc Hy trước mặt ông đây được xướng danh hàng đầu. Thế nên, gửi Ngao Bính cho nàng chính là điều mà ông cảm thấy an tâm nhất.
“Vậy Bính nhi xin nhờ đến thương thần chăm sóc. Con trai ta sau này trưởng thành thế nào, an toàn qua được số kiếp của nó hay không thập phần đều nhờ vào người.” Ngao Quảng ôm quyền hướng Diệp Lạc Hy đa tạ.
Nàng cũng hạ lễ với Ngao Quảng, rồi nói: “Chuyện kẻ bí ẩn kia, phiền Long vương làm giúp ta ba việc. Thứ nhất, xin ngài hãy giữ bí mật chuyện Na Tra và hoàng tử nhà ngài ký khế ước. Chỉ nói với bên ngoài rằng, tam hoàng tử đã được tìm về, nhưng bản thân bệnh tật yếu ớt, không phù hợp để nuôi dưỡng ở Long Cung Thành nên đã đưa ra ngoài nuôi dưỡng.”
Ngao Quảng hiểu vì sao nàng lại bảo ông làm như vậy. Bởi vì nếu ông làm thế, tất sẽ dụ được đám người bí ẩn kia một lần nữa quay lại Long Cung. Long tộc ở Đông hải hiện tại thế mạnh không phải là quân sự, mà là tiền tài. Cho nên, đích thân Diệp Lạc Hy sẽ đưa vị muội muội của hoàng hậu đến đây giúp đỡ, cũng xem như để nàng ấy biết được, cho dù bị đồng tộc bỏ rơi thì vẫn có người tình nguyện tìm nàng trở về.
Thật ra thì Diệp Lạc Hy đang tính đường dần cho các đồ nhi của mình để gửi gắm. Nếu như tương lai, Nhiên nhi không còn nơi để đi như đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh, thất sư đệ, bát sư đệ của nó, nàng đương nhiên vẫn còn chỗ tốt cho đồ nhi của mình.
“Chuyện thứ hai ta muốn Long tộc làm, chính là hãy đem sức mạnh của Long châu đang trấn giữ Đông Hải này phá đi.” Nàng nghiêm túc.
“Phá đi ư?” Ngao Quảng kinh ngạc.
“Phá đi ư? Tại sao? Thượng thần, ngài nên hiểu rằng Tứ đại thủy hải hàng vạn năm trước đã phải hứng chịu sự bất thường thế nào. Một là Long châu, hai là Bích Lạc Kiếm, ba là Định Hải Thần Châm và bốn chính là Hải Trượng Thương trấn giữ tứ phía mỗi đại hải thủy, nước này mới bình yên được. Ngài bảo chúng ta phá, là phá thế nào?” Ngao Trung nóng nảy ra mặt, hắn không thể hiểu nổi.
Nàng vẫn điềm nhiên: “Long Châu đó có sức mạnh rất linh động. Ta muốn các ba vị không chỉ hủy đi Long Châu, mà còn phải hấp thụ được sức mạnh trong đó, huấn luyện Long tộc Đông hải.”
Ba người nhìn nhau. Sau đó Ngao Quảng hỏi nàng: “Tại sao lại là ta hấp thụ mà không phải Bính nhi?”
Gạt đi nắp trà, nàng nhìn Ngao Quảng: “Nếu ngài đã không ngại chuyện riêng tư mà trực tiếp hỏi ta thế này, ta cũng sẽ nói thẳng với ngài. Năm xưa vì muốn Tiểu Bính ra đời an toàn mà ngài dùng chính Long châu trong người ngài, để y hấp thụ rồi. Long Châu được hình thành trong người của ngài chính là sinh mệnh. Ngươi cho y một ít, tức là ngươi cũng thiếu đi một ít. Ngao Quảng đại nhân, Đông Hải này tương lai còn rất rất cần ngài và hai vị thái tử đây chống đỡ nhiều lắm.”
Ngao Quảng hiểu rồi. Có lẽ tương lai, Bính nhi sẽ cũng Na Tra lên làm thần tiên trên thiên giới, nơi này tuy là nhà y, nhưng sợ rằng y sẽ không thể về, cũng sẽ ít có đi được trách nhiệm ở đây. Cho nên, đại khái là Diệp Lạc Hy muốn hắn cùng hai con trai trấn thủ thật tốt Long hải.
Hắn xin vâng, rồi hỏi: “Vậy còn chuyện thứ ba người muốn nhờ vả là gì?”
Nàng xua tay: “À, chuyện đó thì đợi khi nào Long Hậu của ngài trở về, ta sẽ nói. Còn hiện tại trước mắt, ta cần các ngài làm cho thật tốt việc đầu tiên và việc thứ hai cái đã.”
Ngao Quảng, Ngao Trung, Ngao Hạn đều gật đầu, tỏ ý đã tường tận rồi. Ngao Bính khóc sụt sùi xong, lại nằm trong lòng phụ thân thiếp đi, đứa trẻ ngoan lắm. Không hề quậy chút nào. Hơi thở nhè nhẹ, mang theo hơi lạnh của băng căn phả lên bàn tay của Ngao Quảng, khiến hắn thật không nỡ rời xa nhi tử, chỉ muốn đem con trở về Long cung chăm sóc.
Thế nhưng, chuyện gì cũng vậy. Có tái hợp rồi ắt phải có chia li. Ngao Quảng đem con trai trao lại cho Lạc Hy, nói: “Thượng thần, Bính nhi nhà ta xin nhờ cả vào người.”
Nàng ôm lấy đứa trẻ còn ngái ngủ kia, nói: “Xin ngài yên tâm.”
Rồi dỗ dành: “Tiểu Bính, dậy đi. Ngươi đừng ngủ nữa. Phụ thân ngươi sắp cáo biệt ngươi rồi.”
Tiểu Bính còn ngái ngủ, tay nhỏ đưa lên vẫy: “Bái biệt, cha ơi.”
Ngao Quảng đốn tim với độ khả ái của nhi tử mình. Lại nhìn qua cái tiểu hài tử có mái tóc đỏ rực của viêm hỏa, dù không cam lòng. Tuy chẳng hiểu vì sao trong lòng ông lại dấy lên cảm giác nhà có khuê nữ gả đi, nhưng ông vẫn nói: “Ngươi, đối xử tốt với con trai ta một chút. Sau này nó đi theo ngươi, đừng để nó chịu khổ.”
Ngao Trung lại gật đầu: “Đúng vậy. Xú tiểu tử. Để bọn ta biết được ngươi bắt nạt đệ đệ của chúng ta, Long tộc bọn ta nhất định không để yên cho ngươi đâu.”
Ngao Hạn lại nói: “Nhớ đấy. Chỉ cần Bính nhi vì ngươi bắt nạt, bọn ta nhất định lột da tiểu xú tử nhà ngươi.”
Diệp Lạc Hy trong lòng đang thầm cầu mong Na Tra đừng nói gì bậy bạ quá mức, cũng đừng làm gì quá đà. Thế nhưng, nàng đúng là phải đa tạ trình độ dạy con thượng thừa có chừng mực của Lý Tịnh đi.
Na Tra cũng theo đó mà ôm quyền, nói một câu: “Nhạc phụ đại nhân, đại cữu ca, nhị cữu ca yên tâm. Ta nhất định sẽ chăm sóc A Bính thật tốt.”
Không gian bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Ngao Quảng còn tưởng bản thân mình nghe nhầm, phải hỏi lại: “Tiểu tử, ngươi nói cái gì?”
Na Tra vẫn nở nụ cười tự tin đến chói lóa: “Nhạc phụ đại nhân, xin hãy yên tâm. Tương lai ta nhất định sẽ chăm sóc A Bính thật tốt. Y nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra cả đâu.”
Ám Vệ bên trong tông đầu vào cột.
Ảnh Vệ cũng theo đó mà trượt chân một cái, muốn té dập cả mặt xuống đất.
Mà Diệp Lạc Hy cũng chỉ biết đỡ trán. Phu quân, mấy người các chàng đang ở đâu? Ai cũng được, đến hộ giá ta đi. Đồ nhi tốt của ta bị sinh phụ của hắn dạy thành cái dạng gì thế này a a a a a…..