Thế nhưng….
“Lão tứ, ngươi nhắm bản thân mình có làm được không?” Hỗn Độn vỗ vai Thao Thiết.
Hắn nhíu mày nhìn Hỗn Độn: “Ngươi đang khinh thường ta sao?”
Hỗn Độn cười: “Ngươi đừng tưởng bọn này không biết ý định của ngươi. Yên tâm, lúc ngươi thực thi chuyện này, bọn ta đều phải cung cấp năng luọng cho ngươi.”
Thao Thiết gạt cái tay của Hỗn Độn ra, trừng mắt: “Ta biết đám các ngươi dễ gì cho ta được một mình hưởng hết công lao này. Nhưng đừng có quá đáng. Là nàng nhờ vả ta, không phải các ngươi.”
Hỗn Độn cười, nhưng gân mặt hắn đã nổi lên, giận dữ: “Ngươi nói lại coi cái thằng rụt lưỡi?”
Thao Thiết nhướng mày: “Ta nói không đúng sao? Lão già?”
Diệp Lạc Hy nhìn hai người họ cãi nhau, cảm thấy có chút trẻ con. Nàng quay sang hỏi Đào Ngột: “Phu quân. Chàng còn nhớ đến chuyện chàng từng hứa với ta hay không?”
Đào Ngột nuốt nước miếng. Hắn tái mặt hỏi nàng: “Nương tử, liệu ta có thể từ chối chuyện này được không?”
Diệp Lạc Hy mỉm cười nhìn Đào Ngột, nàng thản nhiên: “Phu quân, ta đã sinh hai nhi tử cho chàng đó. Chẳng qua chỉ là một chút nhờ vả như vậy, chàng cũng không muốn giúp ta sao?”
Đào Ngột quỳ rạp xuống ôm chân nàng, nước mắt lại rơi lã chã, đôi mắt to tròn a to tròn đang ngẩng đầu cầu xin nàng đừng tàn nhẫn như vậy với hắn: “Nương tử, nàng thủ hạ lưu tình, đao hạ lưu nhân đi mà. Ta sai rồi mà. Hức! Ta thật sự biết sai rồi. Chỉ xin nàng đừng làm như vậy với ta mà. Hức.”
Hắn khóc đến thảm luôn.
Hỗn Độn tay cố đẩy Thao Thiết đang túm tóc hắn ra, nghe Đào Ngột nói vậy thì mím môi cố gắng nhịn cười hết sức có thể. Cha mẹ ơi, Đào Ngột, ngươi thật dại dột khi năm đó đã hứa với nàng như vậy a.
Cùng Kỳ ho đến khàn cả giọng, tay liên tục siết lại càng siết chặt hơn để nén cười.
Chỉ có Thao Thiết ngây ngây ngốc ngốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn hỏi nàng: “Nương tử, hắn làm sao thế? Bệnh sao?”
Nàng lắc đầu: “Hắn không bệnh. Ta bệnh.”
Câu này càng khiến Thao Thiết hiểu lầm hơn. Hắn lo lắng vội cầm tay nàng bắt mạch. Nhanh đến mức Diệp Lạc Hy không kịp phản ứng. Hắn kinh ngạc, trợn mắt nhìn nàng, dường như không thể tin nổi. Hắn khẽ hỏi nàng: “Bao lâu rồi?”
Cùng Kỳ biết vẻ mặt này của Thao Thiết, hắn nói thay nàng rằng: “Đã được ba năm. Là của ngươi và của ta.”
Thao Thiết không nói gì, gương mặt hắn vốn đã lạnh lẽo, lại nhìn Diệp Lạc Hy chằm chằm từ đầu chí cuối.
Nàng cảm thấy lo sợ, nhưng rồi cũng đành khai nhận rằng: “Thật ra thì ta đã định muốn nói với các chàng rồi. Thế nhưng thai kỳ chưa ổn định, ta mới bắt A Bạch giấu giúp ta. Đợi khi mấy đứa nhỏ đủ kỳ rồi, ta mới dám đem chuyện này nói cho chàng nghe. Chàng… không trách ta chứ?”
Thao Thiết vẫn không nói gì. Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, lệ rơi đầy mặt. Đây là lần đầu tiên sau mấy trăm năm Thao Thiết khóc, đương nhiên là hắn không chỉ dọa nàng sợ, mà còn dọa theo những người khác sợ chết. Lần cuối cùng Thao Thiết rơi nước mắt là khi hắn thấy nàng một lần nước bước về phía Tru Tiên đài, muốn nhảy xuống, từ lúc đó đến bây giờ, hắn đã sớm không khóc nữa.
Nhưng lần này, hắn khóc rồi. Hơn nữa, mặt lạnh khóc không một tiếng nghẹn ngào, không thở gấp, chỉ có lệ rơi đầy mặt. Diệp Lạc Hy vội nhón chân đưa hai tay lau nước mắt cho hắn, liên tiếp hôn lên mặt hắn an ủi: “Phu quân, ta không phải là không nói. Chẳng qua là ta chưa chắc chắn, cho nên ta mới không dám nói thôi. Đừng khóc, chàng đừng khóc. Ta sợ….”
Thao Thiết đột nhiên đưa hai tay lên giữ lấy bàn tay của nàng, hắn nghẹn ngào: “Thật sao? Nàng thực sự mang thai giọt máu của ta sao?”
Diệp Lạc Hy bẽn lẽn cười, nàng nói: “Tại sao lại không thật?”
Thao Thiết nhìn nàng, hắn cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy, lưu luyến một chút. Hắn nói: “Phu nhân, cảm ơn nàng. Cảm ơn nàng.”
Diệp Lạc Hy bật cười khanh khách. Nàng cũng chỉ đành lắc đầu bất lực, lau đi nước mắt cho phu quân của mình. Nàng nói: “Thật là, chàng khóc làm ta sợ quá đấy!”
Lúc này, Hỗn Độn mới kéo ngược nàng về phía sau, bá đạo đoạt hôn. Hắn nói: “Nương tử, nàng đừng quên, phu quân nàng không chỉ có một thôi đâu. Đừng có bỏ rơi ta một mình như vậy.”
Hỗn Độn bày ra vẻ mặt giống hệt như tiểu nãi cẩu mắc mưa nhìn nàng. Diệp Lạc Hy đành bất lực, còn định mở miệng ra nói thì Cùng Kỳ và Thao Thiết đã tách nàng ra khỏi vòng tay của Hỗn Độn, cả hai cùng đồng thanh: “Nàng đang mang con của bọn ta đấy. Ngươi lăn về nhà ôm con gái mình đi.”
Hỗn Độn nhíu mày, nhìn sang Diệp Lạc Hy, biểu tình như muốn gào lên rằng: bọn hắn bắt nạt ta và định quay sang tìm cái tên đồng cam cộng khổ với mình là Đào Ngột. Lúc này, cả nhà mới thấy Đào Ngột đang ngồi trong một góc, tự kỷ đếm kiến.
Hỗn Độn, Cùng Kỳ mới “a” lên một tiếng, dường như mới giác ngộ ra sự tồn tại của tên này đã mờ nhạt đến mức nào.
Diệp Lạc Hy khẽ gọi: “A Mạc, chàng còn muốn lẫy ngược với ta vì chuyện đó hay sao?”
Đào Ngột quay lại nhìn nàng, nước mắt rưng rưng nhỏ xuống, oan oan ức ức mà nói: “Phu nhân, nàng còn cười được sao? Phu nhân, nàng hết thương ta rồi phải không? Nàng hết yêu ta rồi chứ gì? Nàng không còn là nữ nhân năm đó ta yêu thương hơn cả mạng của mình nữa phải không?”
Thao Thiết nhìn Cùng Kỳ và Hỗn Độn nhịn cười muốn nội thương, hắn khó hiểu quay sang nhìn Diệp Lạc Hy, như đang tìm một câu trả lời.
Diệp Lạc Hy đưa tay xoa xoa má Thao Thiết, nàng nói: “Sau khi ta hạ sinh ba đứa nghịch tử Nhiên nhi, Văn nhi và Kiệt nhi, hắn đã hùng hổ tuyên bố rằng, nếu như ta mang thai thêm một lần nữa, hắn nguyện… tự mình bất lực a.”
Đại khái nôm na là tự phế bản thân mình thành thái giám đó.
Thao Thiết tròn mắt nhìn Đào Ngột, sau đó ôm quyền hướng hắn ta mà bình phẩm: “Từ huynh, nam tử hán đại trượng phu, quân bất hí ngôn, nhất khẩu xuất, tứ mã bất nan truy. Vẫn là khẩn xin huynh hãy giữ lười hứa với phu nhân, tự phế chính mình đi a.”
Đào Ngột cắn cắn khăn tay quay sang nhìn Thao Thiết, chỉ thẳng mặt hắn mà mắng: “Ngươi! Quân cơ hội! Ta đắc tội ngươi chỗ nào ngươi nói đi! Ta đắc tội ngươi chưa? Ta đã làm gì ngươi? Rõ ràng thành quả hôm nay của nàng là do ngươi cùng cái tên mặt nam mô bụng bồ dao găm kia làm thành, ngươi còn nói sao? Sau khi nàng sinh ra vất vả như vậy, ta đến động đến nàng còn không dám. Mấy trăm năm qua ta không dội nước đá thì cũng là tự mình giải quyết. Bây giờ họa từ đâu rơi xuống, ngươi và hai tên hồ ly kia lại muốn ta tự phế sao? Nằm mơ đi! Ta khinh! Ta phi!”
Nói xong, hắn lại bó gối ngồi khóc tu tu, gào lên: “Ta là kẻ bất hạnh nhất trên thế gian này mà!”
Diệp Lạc Hy quay sang nhìn ba vị hảo hán nào đấy kẻ nhìn trời, người ngắm mây, người huýt sáo đánh trống lảng, dường như đây là chuyện Đào Ngột tự làm tự chịu, bọn hắn một kẻ cũng không liên quan.
Nàng cuối cùng cũng đành thở dài, bước tới đỡ hắn đứng dậy, dùng khăn tay giúp hắn lau nước mắt đang tèm lem trên mặt hắn.
“Hức! Oa!” Hắn đứng được một lúc lại quỳ xuống ôm lấy eo nàng, nức nở nói: “Hức! Hức! Ta thật đáng thương! Ta thật sự rất đáng thương mà! Phu nhân, nàng xem, ta phải làm sao đây? Ở trong cái nhà này ta nhất định sẽ bị ức hiếp đến chết mất!”
Nàng bất lực rồi. Sau khi để Đào Ngột khóc xong, nàng mới nói: “Ta không biết các chàng tính toán với nhau cái gì, nhưng làm ơn đừng khóc lóc trước mặt ta nữa. Ai cũng đã lên chức phụ thân cả rồi. Các chàng cứ mỗi ngày một khóc hai nháo ba lẫy thế này mà con cháu nó coi được sao?”
Đào Ngột im lặng, dường như không muốn buông nàng ra, nàng lại nói: “Sau khi đại công cáo thành, ta muốn rời khỏi Vạn Tộc Thành.”
Bọn hắn ngạc nhiên ngẩng đầu dậy, hỏi: “Tại sao?”
“So với giam mình ở một chỗ đỉnh cao, ta muốn ngao du khắp thiên hạ hơn.” Nàng cười: “Lúc đó, phu quân nguyện đi cùng ta chứ?”
Bọn hắn thở dài, bất lực, nhưng rồi cũng cưng chiều nhìn nàng mà nói: “Tất cả đều theo như nguyện ý của nàng.”
Nhìn một nhà năm người hạnh phúc vui vẻ cười cười nói nói, đằng xa xa, có ba thiếu niên nhìn bọn họ, bất lực.
“Chẹp, nhị lão đầu không ít thì nhiều cũng mười vạn tuổi là ít. Vậy mà cư nhiên lại mất mặt ôm chân nương thân khóc đến tâm phê liệt phế hệt như Oan Thị Kính, thật là bỏng mắt người nhìn mà.” Thiếu nữ có mái tóc đỏ rực như ánh dương, đôi mắt hạnh lưu ly trong vắt, cả người thoát lên khí chất vương giả, mỉm cười ngọt ngào nhìn xuống phía dưới.
“Tỷ, tỷ nói xem, nếu như sau này hai người bọn ta ôm chân hắn khóc như vậy, hắn có mềm lòng với bọn ta như nương mềm lòng với cha không?” Nam tử có gương mặt thanh tú và mái tóc dài buộc gọn cao đằng sau khẽ cười, điệu cười có phần hơi vô nhân đạo.
Thiếu nữ khẽ lắc đầu: “Nương thân quá mềm lòng với phụ thân. Chỉ cần phụ thân tỏ vẻ yếu ớt một chút, nương nhất định sẽ dỗ bọn hắn đến khi mấy kẻ vô sỉ đó ăn đậu hủ của nương thân no thì thôi. Còn Tiêu thúc ấy à, hắn tuy từng si tình với mẫu thân, nhưng bản chất hắn ngạo kiều từ trong máu. Các ngươi nghĩ xem, khóc liệu có đủ khiến hắn mềm lòng hay không?”
Nam tử còn lại nhìn ôn hòa hơn một chút, nhưng bởi vì cả hai người họ có gương mặt quá đỗi giống nhau, thành ra nhìn kiểu gì cũng là cùng một giuộc mà ra, không ai không đáng sợ. Chỉ thấy hắn khẽ cười: “Về phương diện này, ta nghĩ mình không nên ôm chân mẫu thân khóc như phụ thân. Ta sẽ đến hỏi đại biểu thúc, xem hắn mặt dày với biểu thẩm như thế nào, câu trả lời ắt sẽ tự có.”
Lục Yên Nhiên không nhịn nổi nữa, đưa tay cốc đầu hai cái đệ đệ một cái, mắng: “Hoang đường! Các đệ còn chưa qua thành niên, lại muốn tìm người lớn thỉnh giáo ba cái bậy bạ như vậy. Để nương thân biết được, nàng phạt các ngươi đến chỗ mấy lão gia gia luyện công, lúc đó trưởng tỷ cũng không cứu được các ngươi! Thu liễm lại ngay đi!”
Từ Tu Văn, Từ Tu Kiệt ôm đầu, quay lại nhìn Lục Yên Nhiên, trừng mắt: “Ngươi chẳng qua chỉ ra đời sớm hơn bọn ta ba canh giờ, bây giờ lại muốn ở đây ra vẻ trưởng tỷ với bọn ta sao? Ta không phục!”
Lục Yên Nhiên bẻ khớp tay: “Hai xú tiểu tử ranh ma này, ba ngày không ăn roi liền lên ngói dỡ nóc sao? Muốn ăn đòn đúng không?”
Từ Tu Văn rút ra đại đao, Từ Tu Kiệt trên tay cầm quyền thiết, nhìn Lục Yên Nhiên như thách thức: “Tới đây! Chẳng lẽ bao nhiêu năm qua bọn ta còn không đánh lại ngươi sao?”
Lục Yên Nhiên hai mắt ánh lên kim quang: “Chết cũng đừng chạy đến chỗ Tiêu đại thúc ôm chân hắn khóc lóc đấy!”
Nói rồi, không dài dòng vòng vo, đánh!
Ma Long ngẩng đầu lên nhìn mái nhà phía Nam, hắn lắc đầu bất lực, quay sang dặn dò Diệp Quân: “Lát nữa cho người sửa lại phần nóc nhà phía Nam một chút nhé. Đại tiểu thư, đại thiếu gia và nhị thiếu gia đều đánh nhau rồi.”
Diệp Quân cũng bất lực, hắn cúi đầu ôm quyền “vâng” một tiếng, rồi nhanh chóng cho người đốc thúc chuyện sửa lại mái nhà.