“Lạc Hy, Đế Quân gọi muội đến Đông cung của người để nói chuyện.” Thanh Loan đến báo với nàng.
“Nếu thực gấp thì hẵng gọi ta. Còn nếu như muốn nói chuyện thường nhật thì thôi. Thứ lỗi cho ta không có thời gian đến cùng người trò chuyện.” Diệp Lạc Hy vẫn không mảy may ngẩng đầu lên khỏi chồng công văn. Nàng ghét đến Đông Cung. Ở đó có kẻ mà nàng không muốn gặp. Đồng thời cũng có kẻ mà nàng chán ghét đến tận xương tủy.
“Chuyện này rất gấp. Hôm nay là đại lễ thỉnh tiên, để các vị thượng thần đón nhận các vị thần quân mới từ phàm giới lên tam thiên mà, không phải hay sao? Đế Quân đã chọn ra một vài người thích hợp để ở cùng muội, cũng xem như là tiện giúp muội làm việc hơn. Muội có muốn đến….”
Thanh Loan còn chưa nói xong thì đã bị cái nhìn lạnh ngắt và vô cảm của Diệp Lạc Hy làm cho sợ hãi. Nàng chỉ có thể ngậm miệng và nuốt nước bọt một cái ực, rồi hỏi: “Không lẽ muội không thể giúp bọn họ được sao? Ai cũng háo hức muốn chọn cho mình vị tiểu tiên quân tốt một chút làm đồ đệ. Muội đồng ý đi mà. Dù sao thì Đế Quân cũng đã chọn cho muội vài kẻ được việc lắm. Muội không cần phải thức đêm nhiều để làm việc nữa.”
Diệp Lạc Hy dừng bút, ngẩng đầu lên nhìn Thanh Loan, nàng khẽ cười rồi nói: “Bổn thượng thần chỉ có duy nhất mười hai đồ đệ ở Diệp phủ, ngoài ra không cần ai đến bái ta làm sư nữa. Thanh Loan tỷ tỷ, đúng là Đế Quân cùng tỷ có ý tốt cho ta, nhưng nó không cần đâu. Nếu Thanh Loan không còn việc gì nữa, xin tỷ tỷ đừng làm phiền ta. Sắp tới ta còn rất nhiều sự vụ trong người, thứ cho ta không thể tiếp tỷ.”
Nói rồi, Diệp Lạc Hy lại tiếp tục cúi xuống, với tay lấy con dấu bên cạnh, ấn xuống một cái, lại tiếp tục cúi đầu xuống và viết lách sổ sách chất cao như núi trước mắt.
“Lạc Hy à, muội vất vả nhiều ngày. Đế Quân thương muội, cho nên mới chọn ra vài vị tiểu tiên quân có ích lắm. Muội có thể không nhận như đệ tử nhưng có thể xem như chân sai vặt kia mà?”
“Phủ ta còn thiếu người đến như vậy hay sao?” Diệp Lạc Hy nhàn nhạt hỏi một câu.
Thanh Loan cảm thấy khó xử cực kỳ. Từ sau khi Diệp Lạc Hy bệnh trở dậy, cả người dường như thay đổi rất lớn, cũng rất đáng sợ. Nhưng điều đó còn chưa dừng lại khi chính tính khí của nàng cũng thay đổi đến mức, hầu như cả Diệp phủ lúc nào cũng tỏa ra một sự lạnh lùng khó tả mà từ trước đến nay, nơi này chưa hề có.
“Muội vẫn còn giận chuyện Đế Quân thiên vị và dúng túng kẻ hại muội? Hay là muội trách người ham mê công việc ở Ma giới mà bỏ mặc muội sống chết mười bảy ngày trên giường bệnh sao? Lạc Hy, Đế Quân quả thực là quá bận rộn, cho nên mới….” Thanh Loan ướm hỏi Diệp Lạc Hy.
Nhưng dường như nàng chẳng có gì giao động, chỉ thấy nàng nói: “Giận hay không giận? Ta có tư cách gì để nói với người sao?”
Thanh Loan khá ngạc nhiên trước phản ứng này của Diệp Lạc Hy. Không lẽ, muội ấy đã thất vọng đủ rồi, cho nên đã sớm không cầu xin bất cứ điều gì từ Đông Cung nữa hay sao? À không. Muội ấy chưa từng cầu xin điều gì mới phải. Diệp Lạc Hy của bây giờ, sao Thanh Loan thấy nàng đột nhiên thay đổi nhiều quá. Không lẽ bệnh xong khiến tâm tình con người ta thay đổi sao?
“Lạc Hy, muội….” Thanh Loan còn định thanh minh cho chủ nhân nhà mình thêm vài câu nữa thì lại nghe nàng nói rằng: “Sự quan tâm của Đế Quân quý giá quá, Diệp phủ ta trên dưới đều gánh không nổi, chỉ có thể đem sự quan tâm ấy trả lại cho Thanh Hà tiên tử mà thôi.”
Thanh Loan cứng cả miệng, nói không được câu nào. Đoạn, Diệp Lạc Hy dừng bút, nàng ngẩng đầu lên nhìn Thanh Loan, nói rằng: “Nếu tỷ hỏi ta chuyện ta có giận người không? Có oán trách người không? Hay là ta có ghét người không thì… Ta đã triệt để thất vọng từ rất rất lâu rồi. Lâu tới độ chính ta cũng chẳng nhớ là từ khi nào nữa.”
Thanh Loan sững người một chút. Diệp Lạc Hy nói rằng: “Nói với Đế Quân, xin ngài đừng phí sức. Diệp Lạc Hy ta dù cho có phải vắt kiệt máu ra để làm việc, cũng sẽ không phiền đến Đông Cung của người lo lắng đâu. Xin hãy yên tâm.”
….
“Nó đã nói thế à?” Đế Quân dời mắt lên nhìn Thanh Loan, kinh hoảng hết sức.
“Vâng, muội ấy đã nói như vậy. Thái độ cũng hờ hững lắm.” Thanh Loan sau khi báo cáo xong, cũng muốn lui ra. Nhưng xét theo tình hình này của Đế Quân, Thanh Loan lại không cam lòng.
“Chủ nhân, muội ấy đã không muốn nhờ đến sự quan tâm của người rồi. Không phải như vậy rất đúng ý của người hay sao? Không lẽ, người hối hận rồi?”
Độc Cô Tư Dạ khẽ giật mình một cái, giống như việc Thanh Loan nói đã trúng tim đen của hắn. Hắn hỏi: “Thanh Loan, ngươi nói cho ta nghe đi. Có phải hay không ta đã làm một sư phụ thất bại lắm sao?”
Hắn chờ đợi một câu trả lời của Thanh Loan. Chờ đợi hi vọng Thanh Loan – kẻ đã ở bên hắn nhiều năm như vậy, cũng chứng kiến cả quá trình hắn nuôi dạy Diệp Lạc Hy – hãy cho hắn một câu trả lời làm hắn có thể an tâm. Nhưng Thanh Loan lại thở dài một tiếng nghe vô cùng nặng lòng mà trả lời hắn rằng:
“Đế Quân, ta chỉ cảm thấy may mắn khi bản thân ta là linh thú ký khế ước cùng ngài chứ không phải là đồ đệ của ngài. Nếu như ta là Diệp Lạc Hy, chi bằng ta sớm chết đi cho xong.”
Đế Quân nhìn Thanh Loan, cái nhìn đầy sự kinh ngạc, thảng thốt khổ sở và khó nói. Không lẽ hắn quay lại vào thời điểm này là đã sớm sai rồi hay sao? Không lẽ hắn quay lại vào thời điểm này cũng không thể sửa lại bất cứ thứ gì hay sao? Diệp Lạc Hy từ khi nào đã không cần hắn nữa rồi cơ chứ?
“Đế Quân. Muội ấy có lẽ thất vọng ở ngài rất nhiều chuyện, cũng tuyệt vọng về ngài rất nhiều chuyện. Ta vốn không hiểu con người của nàng ấy. Tại sao một người có thể một kẻ cường đại như nàng lại từng tự kìm hãm chính mình, lại từng tự phong ấn chính mình, lại luôn quấn quýt bên cạnh người cho dù người có đuổi nàng đi tới cỡ nào đi chăng nữa như vậy. Nhưng ngài biết không?”
Thanh Loan nhìn Đế Quân, nở một nụ cười buồn mà nói rằng:
“Sau này, khi nhìn nàng được kẻ khác yêu thương, ta mới hiểu rõ. Nàng ấy từng thật đơn thuần, từng thật lòng xem người là cha, là thầy, là cả thế giới đối với nàng và nàng cũng từng móc tim móc phổi cho người xem. Người cứu nàng ấy khỏi nơi mà nàng thường nói là địa ngục sống mà nàng đã trải qua suốt thời thơ ấu. Rồi ngài lại đem nàng ấy ném vào vô vàn địa ngục khác nhau. Nàng còn ngu ngốc cho rằng lời mắng nhiếc của người là lời yêu thương, dỗ dành. Nàng ấy cứ ngỡ, ngài đánh nàng ấy trút giận là vì thương nàng nên mới đánh. Nhưng so với một thế giới tàn khốc, không hề cho nàng một chút tình thương, không hề cho nàng cảm giác ấm áp và an toàn, không hề cho nàng một chút bố thí gì khi nàng ấy cần sự giúp đỡ của người nhất thì ngài hãy nhìn xem, cuộc sống của nàng hiện tại có bao nhiêu người yêu thương nàng cơ chứ?”
Ngoài bốn tên “nam sủng” của nàng ra, thì xung quanh nàng còn có rất nhiều người yêu thương nàng. Quận chúa Ma tộc. Đồ đệ của nàng, trưởng bối của nàng, Nữ Oa cổ thần, Nhị Lang thần, rồi còn cả Tam Thanh các vị trưởng lão nữa. So với cuộc đời trước đây của nàng, bây giờ cái thế giới đơn sắc ấy đã trở nên đa sắc hơn nhiều.
Thanh Loan lắc đầu, cười khổ. Nếu hôm nay đã nói nhiều như vậy, chi bằng nói hết tất thảy những gì mà Thanh Loan đã biết đi. Như vậy mới khiến Đế Quân tỉnh ngộ được ít nhiều. Ít nhất là ngay thời điểm hiện tại, ngài vẫn còn có thể tự tạo ra cơ hội để tự sửa chữa lỗi sai cho chính mình. Nàng lại tiếp:
“Đế Quân. Nếu như người rơi vào trường hợp của nàng, nếu như Ngọc Tỷ xem ngài là thế thân của Diệp Vân Kiệp chỉ vì ngài và hắn có vài điểm giống nhau. Nếu như sự hành hạ về thể xác lẫn tinh thần nàng trong suốt thời gian qua đều rơi trên người của người. Nếu như mọi sự đến cả người cũng chẳng được biết nguyên do, nhưng phải chịu những nỗi ủy khuất đáng thương như vậy, dày vò như vậy, khổ sở như vậy, mất mát như vậy, liệu người có chịu được không? Hay là người sẽ hận Ngọc Tỷ đến thấu xương đây?”
“Ai cho phép ngươi nhắc đến tên của tỷ ấy?!” Độc Cô Tư Dạ tức giận. Hắn trợ mắt nhìn Thanh Loan, dường như chính hắn cũng không thể tin được những gì mình đã nghe. Thanh Loan, vậy mà nàng ta cũng có thể nhìn ra Diệp Lạc Hy giống Ngọc Tỷ chứ không phải là con gái của nàng sao?
“Không thể chấp nhận được, phải không?” Thanh Loan khẽ cười, nàng nói: “Lạc Hy cũng như vậy. Đế Quân, ngài biết không? Muội ấy từng rất đơn thuần, từng có một nụ cười rất đẹp, từng có thể có một cuộc sống bình yên và thầm lặng như bao nữ nhi khác. Nhưng tại sao, từ khi nào muội ấy đã không còn là đứa trẻ luôn chạy theo chân người xin kẹo đường nữa rồi?”
Hắn ngồi đấy, thẫn thờ, dường như không dám tin vào những gì mà Thanh Loan đã nói. Hắn bấy giờ mới nhận ra, hắn làm sư phụ tệ đến như thế nào rồi ư? Hay là hắn lại chạy trốn khỏi hiện thực mà hắn chưa bao giờ dám đối diện với chúng?
“Đế Quân, ngài có biết vì sao nàng thích kẹo đường mà chưa từng thích điểm tâm hay không?” Thanh Loan hỏi hắn.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Thanh Loan, tựa như đang cố gắng tìm cho mình một câu trả lời thích hợp nhất. Nhưng dường như đầu óc của hắn trống rỗng, không có một chút ký ức nào cho việc này.
“Bởi vì đó là món quà đầu tiên mà ngài đã cho nàng, để nàng có thể đồng ý và gật đầu theo ngài làm quan môn đại đồ đệ của ngài đấy.” Thanh Loan cười đầy chua chát, lắc đầu. Đứa nhỏ ấy ban đầu tốt đẹp đến bao nhiêu, nay rốt cuộc vì sao lại trở nên vô cảm như vậy?
Đế Quân ngồi thẫn thở ở đó, đoạn, hắn tức giận lao ra khỏi Đông Cung.
Hướng hắn đang nhắm tới, chính là Diệp phủ tướng – nơi mà hoa anh đào nở rộ cùng lá phong đỏ, rụng lả tả bay trong gió, tạo nên một cảnh tượng đẹp tuyệt sắc.