Cứ cách mỗi một vạn năm, Phong Thần Bảng lại được sửa một lần. Thế nhưng, sửa tới sửa lui thế nào, rốt cuộc cũng khó mà sửa cho được đức tính suy đồi ngày qua ngày của Tam thiên.
Hai ngàn năm trăm năm kể từ khi nàng trọng sinh quay về, ngoại trừ nàng đem Không nhi đến giao cho Bồ Đề tổ sư nhờ dạy dỗ, tìm những mảnh linh hồn còn đang vất vưởng của Nữ Oa và Khang Tư, trấn giữ biên ải của Thiên giới, làm chủ Vạn Tộc Thành, đe dọa Thiên Hậu để bà ta an phận một chút, khiến Thiên Tư Tư trở thành vị quận chúa của Thiên giới suy đồi đạo đức nhất trong lịch sử, khiến Ma Tôn an phận, khiến cho Đế Quân biết tiết chế chính mình, khẳng định vị thế của một vị Bách Chiến Thượng Thần, làm chủ vạn yêu ra thì việc còn lại khiến Diệp Lạc Hy canh cánh nhất trong lòng chính là kẻ đứng sau cả Thiên hậu là ai.
Thế nhưng, thời gian đã trôi qua hai ngàn năm trăm năm mà nàng vẫn còn chưa tìm được kẻ đứng đằng sau là ai. Nên biết, quãng thời gian này đã tương tích với thời gian trước lúc nàng dưỡng thương sau trận đại chiến với Tà Thần, cho nên sự kiện Tân Bảng Phong Thần trước mắt này nàng đã hoàn toàn không tự chính mình trải nghiệm qua.
Đang phân vân không biết nên làm thế nào thì từ bên ngoài, Diệp Liên đã gõ cửa: “Chủ nhân.”
Nàng ngẩng đầu khỏi chồng tài liệu chất đống cao quá đầu mình trước mắt, nhìn Diệp Liên đang bê thêm mấy chục cuốn trục, lững thững bước vào. Nàng đặt cuốn trục lên bàn, nói: “Chủ nhân, tổ phụ của người đem đến cái này cho người, nói rằng trong quãng thời gian này, người nhất định đừng tham gia vào. Có điều, tiểu xú tử Lý Na Tra kia, vẫn là nhờ người dạy dỗ đàng hoàng.”
Diệp Lạc Hy gật gù, nàng nói: “Ừ, ta biết rồi.”
Lý Na Tra, Na Tra thánh tử, con trai thứ ba của Lý Tịnh – Thác Tháp Lý Thiên Vương. Nàng thầm cảm thán. Cái nhà này cũng chẳng có lấy một người tầm thường. Ân thị tổ tiên được xem như có chút duyên với đại đồ đệ nhà nàng. Lý Tịnh cũng từng là người học đạo, nhưng do tu hành không tốt, cảnh giới linh đế cứ vậy mà kẹt mãi không thăng tiến, khiến hắn bị đuổi trở về nhà. Ân nương tử và Thác Tháp Lý Thiên Vương có ba người con trai. Lý Kim Tra sau này theo chân Tất Đạt Đa làm phật tử. Lý Mộc Tra lại đi theo Phổ Hiền Bồ Tát. Còn út nữ Lý Biểu Anh kia lại là đứa trẻ tốt, chỉ tiếc là yểu mệnh quá mau mà thôi.
“Đi thôi, có lẽ xú tiểu tử Na Tra này cũng đã ra đời được nhiều ngày rồi. Cái vị Thái Ất Chân Nhân kia không muốn thực lòng thu nhận hắn, cho nên mới để hắn ở đó phát triển tự do không nghiêm giáo. Xú tiểu tử Ngao Bính kia cũng là đứa trẻ tốt. Có điều lại hơi ngông cuồng. Nếu như chúng có thể bái ta làm sư, ta cũng vui vẻ nhận chúng về.” Nàng xoa xoa cằm.
Vốn dĩ là Thái Ất Chân Nhân đời trước đã thu y làm đồ đệ. Có điều, đó là sau khi tiểu tử này lóc xương trả mẹ, lóc thịt trả cha, bảo vệ cả nhà Lý Tịnh khỏi cơn thịnh nộ của Long Vương. Nhân tài tốt như vậy, nàng thực lòng muốn thu về bên mình nha.
“Chủ nhân, vị kia hiện tại đã tu thành tâm pháp Lưỡng Cực Nghi rồi. Người có gì căn dặn?” Diệp Liên dùng thần giao cách cảm hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy chống cằm nhìn Diệp Liên, lại lắc đầu, xua tay, có ý bảo Diệp Liên nói người kia thả lỏng chính mình, đừng quá gò ép là được.
Nàng đứng dậy, khoác lên ngoại bào, sau đó dặn dò Diệp Tư, Diệp Thanh về chuyện còn lại ở Vạn Tộc Thành cùng Biên Cương. Còn ba hài nhi của nàng thì….
“Nương tử, nàng định đi đâu?” Thao Thiết thấy nàng cầm theo Hỗn Thiên Lăng và Càng Khôn Bảo, khó hiểu.
Nàng gãi gãi má nhìn hắn, nói: “Ta đến thăm con một chút, sau đó sẽ đến tìm tiểu xú tử Na Tra.”
Thao Thiết hỏi: “Có cần ta đi cùng nàng không?”
Nàng khẽ lắc đầu, nói: “Chuyện này không khiến chàng nhọc lòng đâu. Ta chỉ đi vài tháng rồi về. Hiện tại được xem như thời đại bình yên, chàng cũng đừng vì đại kế mà quá mức gò ép chính mình. Thời gian này các chàng muốn thả lỏng cũng được mà.”
Đào Ngột ôm nàng từ đằng sau, nói: “Chuyện duy nhất khiến bọn ta thả lỏng chỉ có thể là ở bên nàng mà thôi. Nương tử à, hay là đừng đi nữa, ở nhà với phu quân đi.”
Nàng khẽ lắc đầu: “Na Tra kia là nhân tài tốt, một hạt giống vô cùng tốt. Ta muốn thu nhận y về người của mình.”
“Na Tra kia vốn là linh châu của Thái Ất Chân nhân kia mà? Ngươi hà tất phải đoạt đồ của tiểu thúc ngươi?” Thao Thiết khó hiểu.
“Đứa trẻ hiểu chuyện ấy bảy tuổi phải lóc thịt trả cha, lóc xương trả mẹ. Đến miếu thờ giữ thần hồn cho y còn bị chính phụ thân y đập nát. Ngươi nói xem, hắn có đáng thương không? Người nghĩa khí như vậy chính là chiếm được sự yêu thích của ta. Ta nguyện dạy dỗ y cho thật tốt a. Dù sao, y cũng rất có duyên với Không nhi. Ta có thể không đi được sao?” Nàng vừa giải thích, vừa cố gắng đẩy đầu của Đào Ngột ra, tránh cho cái tên này lợi dụng sơ hở động tay động chân, lại muốn cắn nàng một cái.
Dù cho không tin tưởng, nhưng bọn hắn biết sớm muộn gì nàng cũng sẽ đưa tình địch về cho bọn hắn mà thôi. Có điều, bọn hắn bây giờ so với trước đây đã khác rồi. Thay vì ghen lồng ghen lộn lên như khi trước, bọn hắn chỉ cần chứng minh cho cả thiên hạ thấy, trong lòng nàng chỉ có bọn hắn, vậy là đủ.
Cho nên, bọn hắn mới để nàng bình thản rời đi.
Trước hết, nàng đến chỗ của con thăm con trước khi chính mình rời đi. Vừa đáp xuống nơi có nhiều khí tức của con nhất, nàng đã thấy một màn thế này.
Từ Tu Văn bám lấy bắp tay trái, Từ Tu Kiệt đu lên bắp tay phải, Lục Yên Nhiên lại được cõng trên cổ của Lục Bắc Quân. Bốn cái đứa trẻ ba nhỏ một lớn này đang chơi trò đu quay giữa sân.
Vừa thấy hồng y nữ nhân kia đáp xuống đất, ba đứa nhỏ đã dáo dác nhìn đằng sau nàng. Chúng xác định là không có phụ thân ở đây thì mới hào hứng, gương mặt trẻ con mừng rỡ như được quà, chạy về phía nương thân bọn chúng: “Nương.”
Nàng để Tu Văn ngồi trên vai, tay ôm lấy Tu Kiệt, tay bế Yên Nhiên, hỏi: “Sao rồi? Mấy ngày nay chơi đã ghiền chưa?”
Ba đứa trẻ gặp được mẫu thân, vui lắm. Đương nhiên chúng càng vui hơn khi nàng đến tìm bọn chúng một mình chứ không hề có phụ thân đi theo nha. Tốt thôi, chúng có thể thoải mái bám lấy nương thân mà không bị phụ thân lườm hay nguýt mình.
“Vui lắm. Nương thân, cơm nhị ca ca làm thật ngon, đồ chơi đại ca ca làm vui lắm.” Yên Nhiên tíu tít khoe.
Diệp Lạc Hy cười, vui vẻ, nàng nhìn thấy Lục Bắc Quân trưởng thành đến bực này, gật gù hài lòng. Lục Bắc Quân thấy sư phụ bước vào, hắn thi lễ: “Con chào sư phụ.”
Nàng gật gù, lại hỏi: “Tiểu thấy, lão nhị đâu? Bình thường thấy ta, đứa nhỏ này đều sẽ đến thi lễ mà? Còn Nhất Thanh nữa? Hắn chạy đi đâu rồi? Ta không cảm nhận được khí tức của hắn.”
Tu Văn, Tu Kiệt, Yên Nhiên đều đứa liếc đông, người nhìn tây, nhìn xuống đất, hi vọng thất ca ca không ngốc đến mức có thể khai tuốt tuồn thuột ra. Nhưng có lẽ, cả ba đứa trẻ này đã đánh giá quá thấp sự thật thà của Lục Bắc Quân rồi. Hắn nói: “Sư phụ, nhị ca bị con ôm đến tắc thở rồi. Hiện tại huynh ấy đang đóng cửa tự kỷ. Còn đại ca sau khi nhìn thấy hình của Lý Na Tra thật giống với cố nhân, cho nên chạy đi tìm người ta rồi.”
Tu Văn đỡ trán. Tu Kiệt vuốt mặt. Yên Nhiên hoài nghi nhân sinh. Đại ca thì sinh tình, nhị ca thì đầu óc có bệnh, còn thất ca thì quá mức thật thà.
“Nương thân.” Yên Nhiên, bé nắm một góc tay áo của nàng, giật hai cái, hỏi: “Nương thân, người thông minh xuất chúng biết bao, sao lại có một đồ đệ thiếu tinh tế thế này?”
Nàng mới nói: “Có lẽ hắn thiếu tinh tế thật, nhưng xét về kiến thức học rộng hiểu sâu trong mười hai đồ đệ của ta, tiểu tử này đứng đầu.”
Tu Kiệt nhìn Tu Văn, Tu Văn nhìn Tu Kiệt, hai đứa đồng dạng mà cùng nghĩ rằng: kiến thức thì có, nhưng tinh tế thì không. Rốt cuộc thì nữ nhân nào có mắt như mù, lại đi thích một kẻ đầu đất thế này?
“Ắt xì!” Nữ tử tử y, một thân khí phách, đầu đội nón tơi, cưỡi ngựa đơn độc ngao du khắp trời đất, đột nhiên nhảy mũi một cái rồi rùng mình.
“Chết tiệt! Là đứa nào nói xấu sau lưng bà thế? Bà mà biết được bà đánh cho nhừ xương nghe không?!” Nàng xoa xoa mũi, khó chịu mà mắng không khí.
Quay lại câu chuyện của bốn mẫu tử nhà Diệp Lạc Hy. Sau khi hỏi han các con xong, nàng mới đem đám nhóc giao lại cho Lục Bắc Quân, dặn dò: “Con cùng nhị sư huynh của con ở lại chỗ này chăm sóc ba đứa nhỏ cho tốt. Vi sư ra ngoài có việc nhiều ngày, không tiện chăm sóc.”
Lục Bắc Quân ôm lấy ba đứa bé, ngây ngô hỏi một câu: “Sư phụ, sao người không giao chúng lại cho sư mẫu? Con thấy họ chăm sóc người cũng tỉ mỉ lắm.”
Sắc mặt của ba đứa nhỏ đen thui luôn. Chúng nói: “Ca, huynh đừng nói nữa. Đáng sợ lắm!”
Lục Bắc Quân nhìn xuống, hỏi: “Sao lại thế?”
Yên Nhiên nói: “Phụ thân ruột của ta nhất định sẽ phát tán ra băng hỏa lưỡng trùng thiên hun chết ta, nếu như ta nằm trong lòng mẫu thân hoặc đọc sách hoặc ngủ.”
Tu Văn bổ sung: “Còn phụ thân của ta sẽ phát ra sát khí nhìn ta như thâm cừu đại hận, giống như chỉ cần mẫu thân lơ là, cả ta và đệ đệ nhất định sẽ bị phụ thân ném ra ngoài cho Cửu Vân thúc thúc.”
Tu Kiệt lại kể lễ: “Phụ thân ruột còn đỡ. Tam phụ thân, tứ phụ thân còn đáng sợ hơn. Có nương thân thì không nói, không có nương thân, xung quanh hai người họ liền phát ra mùi chua như dưa muối lên men vậy.”
Diệp Lạc Hy gãi gãi má, nói: “Đâu có như thế? Bọn hắn vẫn thương các con lắm mà.”
Yên Nhiên, Tu Văn, Tu Kiệt không hẹn mà cùng đồng thanh gào lên: “Đó là chỉ khi có người thôi! Không có người, bọn con đã là trẻ yểu mệnh rồi!”
Sau đó, không hẹn nhau mà cùng quay lại dỗi nàng ra mặt, ôm chặt lấy người của Lục Bắc Quân, tủi thân a tủi thân.
Nàng gãi gãi má. Ân, phu quân, các ngươi đay là dọa chết bảo bảo nhà chúng ta rồi đó.
Sau khi dặn dò Lục Bắc Quân, cũng như dặn hắn dạy lại cho đám trẻ cái gì trong thời gian nàng rời đi công tác sắp tới. Nàng còn nói thêm: “Nếu như mấy sư ca, sư tỷ, sư đệ, sư muội của con về mà không thấy ta, bảo chúng ở lại Thập Lý Đào Lâm này chờ nhé, đừng chạy lung tung.”
Lục Bắc Quân ngoan ngoãn gật đầu, còn nói thêm: “Sư phụ, đại sư huynh theo lời nhị sư huynh nói, dễ có khi xem Na Tra kia là thế thân lắm. Sư phụ, người nhớ cản hắn nha, Na Tra kia dù sao cũng là trẻ con chưa hiểu chuyện.”
Nàng gật đầu, còn nói thêm: “Ừ. Nếu hắn thật sự xem Na Tra là thế thân, thì hắn chuẩn bị tinh thần bị ta tụt quần tét mông đi. Đồ đệ ta, tuyệt không được xem ai là thế thân của ai hết.”
Lục Bắc Quân nghe sư phụ nói thế, còn thấy ánh mắt nàng lạnh xuống muôn phần, lòng thầm mặc niệm: ca, đệ vô năng, không can nổi sư phụ. Nếu huynh bị đánh thật, ta sẽ gửi đệm che mông cho huynh.1