Ngọc Tỷ cho dù hiện tại sống ở Thanh Khâu rất tốt, cứ bảy ngày một lần còn có một vị thuộc hạ của Diệp Lạc Hy âm thầm đến Thanh Khâu thăm hỏi, cũng đưa mấy thứ bồi bổ cho nàng, hoặc giúp nàng giải sầu. Thế nhưng, thân là một người mẹ, nàng luôn cảm thấy hổ thẹn vì bản thân có công sinh nhưng lại không thể dưỡng dục Lạc Hy nên người. Tất cả mọi thứ đều do nàng ấy từng bước từng bước trưởng thành đi lên, lĩnh ngộ từng thứ. Thậm chí, đối với sư muội của nàng là Nữ Oa, Diệp Lạc Hy vẫn vạn phần thương yêu nàng ấy nhiều hơn.
Ngọc Tỷ hiểu rõ vì sao mọi chuyện lại có ngày hôm nay. Nàng không oán, không trách con. Chẳng qua, nàng chỉ là muốn có nhiều thời gian hơn để gặp con mà thôi. Lần trước gặp mặt, nàng thấy bốn tên hiền tế kia chăm sóc nữ nhi nàng thật tốt, một chút ủy khuất nó cũng chưa từng chịu qua. Điều đó làm nàng yên tâm, nhưng trong lòng cũng biết bao nhiêu tự trách.
Lần này nghe Dao Quang nói rằng Lạc Hy sẽ ở lại Thanh Khâu tầm một tháng thì trong lòng rất vui mừng. Thế nhưng, sao bây giờ con vẫn chưa tới?
“Ta lo lắm. Nha đầu đấy bình thường ở bên ngoài tùy hứng thế nào ta không biết. Nhưng nó đến trễ như vậy, ta thực là không an tâm.” Ngọc Tỷ siết chặt lấy khung thêu, nhìn Dao Quang, lại rầu não.
“Thôi nào.” Dao Quang ngồi xuống bên cạnh Ngọc Tỷ, vỗ vai nàng mà nói rằng: “Nha đầu đấy dù cho có tùy hứng thế nào vẫn thật thương ngươi mà, được không? Dù rằng ta chưa từng làm mẹ, cũng không biết nên an ủi ngươi thế nào. Nhưng tiểu tôn nữ này của ta suy cho cùng vẫn là một đứa nặng tình mà thôi. Nó nhất định sẽ không để ngươi phải buồn.”
Thấy sắc mặt của Ngọc Tỷ vẫn còn phiền muộn, Dao Quang lại nói:“Nó đã tin tưởng giao cho ta việc chăm sóc hai phu thê các ngươi, hẳn là cũng không muốn các ngươi lại tiếp tục dính đến rắc rối đời trước của nó. Các ngươi vẫn là nên tin tưởng vào con gái mình, tin tưởng vào hiền tế mình sẽ không để nha đầu nhà các ngươi chịu khổ đi.”
Ngọc Tỷ cũng chỉ đành gật đầu theo lời của Dao Quang. Nhi nữ của nàng a, nương thân có lỗi với con nhiều lắm.
Diệp Đình Tu và Diệp Vân Kiệt nhìn nhau, thở dài. Nếu như nói Ngọc Tỷ đang nhớ con đến mặt hoa rầu rĩ thì bên kia, Lâm Túc lại đang nhớ cháu gái đến mức đem đám hậu bối ở Thanh Khâu ra dạy dỗ một lượt.
Tiểu điện hạ Bạch Du Du và Bạch Liên Tâm, còn có Tiên hồ Bạch Lăng Lăng, Bạch Trần Việt và Bạch Bách Ánh và hai vị trưởng tiên Bạch Minh Văn, Bạch Minh Triết, Thất Sắc Cửu Vĩ Hồ của Thanh Khâu này đều là những nhân tài kiệt xuất đời thứ ba của Thanh Khâu. Vậy mà Lâm Túc vì nhớ cháu gái không ai giúp y giải tỏa tâm trạng, lại đem mấy người này đánh bại qua một lần bên ngoài.
“Phụ thân, người vẫn là nên tìm cách an ủi cha nhỏ đi.” Diệp Vân Kiệt nhìn phụ thân mình mặt trắng chân run đang đứng sát nép mình.
Diệp Đình Tu khinh bỉ ra mặt nhìn con trang đang nắm tay áo mình chặt muốn chết, còn run như cầy sấy mà nói rằng: “Ngươi có giỏi thì đi an ủi con dâu ta đi. Nếu ngươi làm được, ta nhất định sẽ làm được.”
“Cha, người lớn hơn, người nên làm gương cho con chứ?” Diệp Vân Kiệt không phục ra mặt.
“Con trai à, trước khi con muốn thách ai đó làm điều gì, con phải đỉnh hơn họ rồi hẵng thách, hiểu chứ?” Diệp Đình Tu ngang ngược có thừa.
Cãi qua cự lại một hồi, rốt cuộc thì hai người họ vẫn là hai kẻ đại thê nô, sợ vợ không dám tiến lên giành thế chủ động. Diệp Lạc Hy vừa về tới, nhìn thấy cảnh tượng này, nàng đỡ trán, quay sang Vũ Lâm Thanh và Mộ Cửu Vân bên cạnh mình, hỏi bọn hắn: “Rồi rốt cuộc là hai vị này cãi nhau là vì cái gì nha?”
Lâm Thanh liếc trái, Cửu Vân ngó phải, bày ra vẻ mặt chính là hai người họ mới không có quen nha.
Nàng gãi gãi má, hỏi: “Nè, rồi hai phu phụ các ngươi chạy theo ta đến Thanh Khâu làm gì? Không phải là các ngươi nói vừa về liền muốn đến tìm người thử tài sức sao?”
Tam Lang đột ngột ôm lấy cánh tay của Diệp Lạc Hy, nói: “Không có gì. Chủ nhân, hôm nay người về thăm nãi nãi người, lại mang theo nhiều “đồ tốt” như vậy làm của hồi môn cho nãi nãi người. Không biết tương lai ta có được diễm phúc này không nha.”
Diệp Lạc Hy bật cười. Mộ Cửu Vân, ngươi lớn bao nhiêu rồi, tính tình vẫn cố chấp với người ta y chang lúc nhỏ, thật là! Nàng đưa ngón tay ấn giữa mi tâm hắn, rồi cười nói: “Được rồi, đừng có làm nũng ta nữa. Sau này ngươi và con rồng ngốc kia thành thân, ta nhất định sẽ để cho hai người các ngươi một phần hồi môn hậu hĩnh. Cái này là quà riêng cho gia gia ta, ngươi đừng có tranh với lão ấy nữa.”
Nàng chẳng biết vì sao tiểu lang lại đòi một phần hồi môn giống như nãi nãi làm gì. Rõ ràng đều là đấng trượng phu như nhau, nhưng có ai đời lại thích tự ngược đãi chính mình không cơ chứ?
Vũ Lâm Thanh đi sau nhìn Mộ Cửu Vân cứ sáp sáp lại gần chủ nhân, tuy làm y nóng mắt tắt nụ cười thật đấy, nhưng y cũng đành chịu thôi. Dù sao thì ba người bọn họ là chủ tớ biết bao nhiêu năm, thân mật như vậy cũng là thường tình mà.
“Hy nhi, con về rồi!” Ngọc Tỷ bỏ xuống khung thêu, vội vàng chạy về phía con gái mình.
“Tiểu nha đầu, cuối cùng cũng biết đường mò về nhà rồi à?” Lâm Túc cũng buông thước, ba bước gộp lại còn hai chạy về phía nha đầu ngốc nhà mình.
“Nương, tiểu gia gia.” Nàng đột nhiên nở nụ cười hạnh phúc đến loan loan trên mặt: “Con về rồi.”
Hai vị trưởng bối tiếp đón nàng vô cùng nồng hậu, hoàn toàn bỏ lơ mấy vị nào đó bên ngoài.
“Bốn cái xú tiểu tử đó không về với con sao?” Dao Quang nhìn ra bên ngoài thì đột nhiên khóe miệng giật hai cái.
Không phải không về, mà là đang cho hạ nhân phân phó mấy thứ bên ngoài. Quang Dao kéo khẽ ống tay áo, hỏi nàng: “Nha đầu, ngươi làm gì mang đồ bên ngoài về nhiều thế? Ta chỉ dặn ngươi về Thanh Khâu chơi với ta mấy ngày, không có dặn ngươi chuyển nhà về Thanh Khâu mà?”
Diệp Lạc Hy quay đầu ra đằng sau, nhìn thấy mấy vị trượng phu nhà mình đang sắp xếp đồ lại, bên ngoài, còn có ba đứa lóc chóc nhà mình đang hí ha hí hoáy với mấy đồng trang ở Thanh Khâu thì vui lắm. Nàng mới lấy cái rương lớn của mình do Mộ Cửu Vân đang cầm giúp, đưa đến trước mặt nãi nãi, cười nói: “Nãi nãi, tương lai người gả cho gia gia, thiệt thòi người chịu hẳn không ít thì nhiều. Tôn nữ không có gì tặng người, chỉ duy có “gia pháp” này là do được đời đời truyền tụ lại, nay đem tặng nãi nãi làm của hồi môn nha.”
Dao Quang nhìn cái rương lớn trong tay Diệp Lạc Hy, lại nghe nàng nói đến gia pháp gì gì đó, chỉ thầm lắc đầu tặc lưỡi. Sau đó kéo nàng vào bên trong động mà nói rằng: “Hồi môn cái gì chứ? Ngươi chịu buông mấy việc chán ngắt ở Thiên giới, rảnh rỗi không bận việc ở Vạn Tộc Thành mà chạy về Thanh Khâu với ta là ta đã mừng lắm rồi. quà cáp làm gì? Nãi nãi ngươi không cần đâu.”
Diệp Lạc Hy cười tủm tỉm: “Nãi nãi, người còn chưa xem, làm sao có thể khẳng định con tặng người không phải đồ tốt được chứ? Đảm bảo với người thứ này là của hồi môn có một không hai trên đời, dù ít dù nhiều người cũng sẽ cần đến một lúc nào đó, tin ta đi.”
Dao Quang nghe vậy cũng tò mò không kém, liền tiến về phía cái rương lớn của Diệp Lạc Hy mang đến, mở ra. Bên trong sáng lấp lánh những “thứ đồ vô cùng tốt” mà tôn nữ nàng đã mang đến làm của hồi môn tương lai.
Lâm Túc chép miệng.
Ngọc Tỷ thì trầm trồ.
Còn hai vị hảo hán họ Diệp nào đó bên ngoài thì đồng loạt không rét cùng run.
Bên trong không chỉ có ván giặt, thảm gai, bản pháp mà còn có Khổn Long Tác và cả vỏ sầu riêng đúc bằng vàng nữa.
Này là của hồi môn gì chứ? Này rõ ràng là đào hố chôn Ngọc Thanh Nguyên khi hắn còn chưa lâm trận nữa đó!
Nhưng là, Dao Quang lại vô cùng hưng phấn, thậm chí còn không ngớt lời khen ngợi, thân tình ôm lấy Diệp Lạc Hy hôn lên má nàng hai cái rõ to.
Diệp Lạc Hy vô cùng tự hào quẹt mũi, còn nói rằng nếu như tiểu gia gia và nương thân thành thân lại một lần nữa, nàng nhất định sẽ đem những thứ này làm quà lễ tặng cho.
Thế nhưng, hai vị nóc nhà nào đó còn chưa kịp quay sang hỏi phu quân mình có đồng ý hay không thì đã thấy hai vị hảo hán đó chạy vào, không nói không rằng một kẻ bế lên, một kẻ vác lên vai, hai người đem theo ái nhân tông cửa chạy thẳng, tuyệt không ngoái đầu nhìn lại, còn nói một câu: “Không cần đâu, miễn lễ!”
Ân, xem chừng chạy còn nhanh hơn cả nghe tin đại họa ập tới nữa a.
“Ây ya, Lạc Hy, con cứ mặc kệ hai cái lão già đó đi. Tuổi thì tính tới hàng vạn rồi, mà tính tình trông hệt như mấy đứa trẻ lên ba, thực biết cách khiến cho người ta mệt chết.” Dao Quang nhún vai một cái, tựa hồ như nàng đã quá quen với chuyện này rồi.
Bên ngoài, Thất Sắc Cửu Vĩ hồ vừa được tha cho thì đã vội vàng mỗi người phân tán một nơi, tránh cho cái lão nhân gia Lâm Túc kia giận cá chém thớt, tìm cách khiến bọn họ lại một phen nữa bạt mạng. Duy chỉ có Kim sắc Cửu Vĩ Hồ, con hồ ly mang màu hoàng kim, gọi hắn là Bạch Trần Việt, một kẻ phong lưu và kiêu ngạo nhất chốn Thanh Khâu này. Hắn ở lại cốt không phải là bởi vì hắn không sợ Lâm Túc kia lại một lần nữa giáo huấn hắn, mà hắn đợi cái khác.
“Lạc Hy.” Hồng y nữ tử vừa xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn đã rút chiết phiến, muốn cùng người ta đại chiến một phen.
Hồng y nữ tử cũng chẳng ngại so chiêu. Thay vì xuất ra Nhật Luân Kiếm, người nọ lại phi đến Trích Diệp Phi Hoa, cứ như vậy xông vào đánh giáp lá cà.
“Biểu tỷ phu, hắn ta là ai? Lại muốn cùng biểu tỷ giao chiến như vậy?” Tiểu tam gia Lục Nhĩ Mỹ Hầu nhìn thấy kim hồ xinh đẹp như vậy, lại cùng biểu tỷ múa ra một hồi vũ đạo đào hoa khúc, thoạt nhìn như đang giao chiến một cách khốc liệt, nhưng thực tế thì hai người họ chỉ đang “vờn” nhau là chủ yếu.
Cùng Kỳ nghe Lâm Tử hỏi như vậy, đưa mắt nhìn về phía phu nhân nhà mình và con hồ ly vàng khè kia, nhún vai một cái rồi tặc lưỡi: “Là một tiểu bằng hữu của nàng mà thôi. Cứ để phu nhân đánh một lát. Đánh chán rồi thì tự động rủ nhau đi uống rượu đó mà. Tiểu tử, ngươi vẫn là nên chạy theo đại ca, nhị ca ngươi vào trong đi. Nhớ chào hỏi mọi người cho đàng hoàng.”
Lâm Tử nghe nói xong, đứa trẻ ba tuổi bụ bẫm lạch bạch chạy theo bóng dáng đại ca, nhị ca nhà mình, ý ới gọi người.
Mà bên này, trận đấu của Bạch Trần Việt và Diệp Lạc Hy dường như không được đúng như những gì cả hai mong đợi lắm.