Từ chuyện hắn không được phép nổi bật hơn người, cho đến việc sức mạnh của một nửa dòng máu khiến hắn kinh tởm trong người mình đã khiến hắn phải nhẫn nhịn và kiềm hãm tất cả mọi thứ.
Năm hắn đột phá lên Linh Đế cảnh, chính sư phụ đã phát hiện ra sư thật về bản thân hắn. Qua cách sư phụ nói chuyện với hắn, hắn buộc phải tự hủy đi căn cốt tu luyện hiện tại, một lần nữa tu luyện lại từ đầu với cả hai công pháp mà sư phụ cho hắn.
Thế nhưng, chính vì hắn ghét tiên tộc, càng ghét chính hắn cũng có một nửa là người tiên tộc, cho nên cơ thể luôn không thuần phục, thậm chí nhiều khi còn bị đình trệ tu vi không rõ nguyên nhân. Sư mẫu đã nhìn ra điểm này của hắn và ban cho hắn Kim Xoa Kích, giúp hắn cân bằng chính mình.
Cho nên, Lưu Nhất Thanh mới có thể bình tĩnh và bước từng bước tới vị trí ngày hôm nay, thay vì bị chính sự dằn vặt bên trong mình, ép chính mình đọa ma, biến hắn trở thành Lưu Nhất Thanh cao cao tại thượng như ngày hôm nay.
Hắn mỉm cười hỏi lại Huân Vân Hề: “Triển thiếu phu nhân, ngươi có chắc rằng khi xưa, chúng ta đã từng thân thiết như thế này hay không? Hay thực tế lại là chuyện khác?”
Ánh mắt xa lạ của hắn khiến nữ nhân kia cảm thấy lạnh, cho nên nàng ta từ từ buông cánh tay của hắn ra, lùi về phía sau một chút.
Lưu Nhất Thanh phủi lại ống tay áo, hệt như đang ghét bỏ chính nơi vừa nãy mà Huân Vân Hề chạm vào. Hắn nhìn đôi cẩu nam nữ kia, mỉm cười: “Huân gia chủ, Huân phu nhân. Ta và các ngài có gì để thân thiết? Càng huống hồ, ta càng không biết rằng, tại sao ta ở Thiên giới lâu đến như vậy mà các người vẫn chưa hề đến tìm ta lấy một lần. Tại sao lại lựa chọn ngày hôm nay để đến tìm ta?”
Huân Trường Tuấn cảm thấy sợ ánh mắt của Lưu Nhất Thanh. Hắn biết, đôi mắt này của hắn giống mẫu thân nhất. Hiện tại, hắn đang dùng ánh mắt giống mẫu thân năm đó đã nhìn Huân Trường Tuấn. Nhưng Huân Trường Tuấn không cảm thấy chuyện này kỳ lạ, ngược lại còn có mấy phần khinh thường.
“Thanh nhi, là con đã lưu lạc nhiều năm bên ngoài như vậy, chúng ta đều thật sự không biết đó là con. Thanh nhi.” Hạ Hoàng Lan nước mắt như mưa, đau lòng muốn đưa tay ôm lấy hắn.
Thế nhưng lúc này, đã có một bàn tay cản bà ta lại.
Chẳng biết tự khi nào, Bạch Trần Việt, tam tiểu điện hạ của Thanh Khâu, đệ nhất mỹ nhân Kim Hồ Cửu Vĩ đã xuất hiện và kéo Lưu Nhất Thanh lại đằng sau.
Bạch Trần Việt nhíu mày cất tiếng: “Nữ nhân này, ngươi vì cái gì mà cùng nghĩa tử của ta tay chân động chạm như vậy? Hắn đã sớm nói với ngươi hắn không thích rồi kia mà?”
Một câu nói này đã khiến chúng nhân phải “ồ” lên một tiếng.
Mà lúc này ở trên đài cao, nước trà trong miệng Diệp Lạc Hy trào ra như thác. Con hồ ly màu hoàng kim ở bên cạnh nàng đã xổng chuồng tự khi nào, xuất hiện ngay bên dưới khán đài kia, ngang nhiên nhận A Thanh nhà nàng là cái gì? Nghĩa tử?
Lưu Nhất Thanh ngơ ngác nhìn Bạch Trần Việt, toàn bộ nhận thức của hắn bị đình trệ rất nhiều. Mà Dạ Tư Hàn đứng đằng sau lưng Lưu Nhất Thanh cũng phải trợn mắt ra.
Mấy sư đệ, sư muội nhìn nhau, rồi quay sang nhị sư huynh của chúng mà hỏi: “Ca/nhị ca/ sư huynh! Đại ca nhận Bạch tiểu thúc làm nghĩa phụ từ khi nào vậy?!”
Kim Mặc Nghiên là người thông minh, giảo hoạt. Hắn vừa nhìn thế trận, cũng phải mấy giây sau mới có thể trả lời: “Có lẽ là từ thời khắc này trở đi.”
Mà người sốc nhất không phải ai khác ngoài Triệu Vô Cực đang đứng trên đài cao kia.
“Ôi chà chà! Việt Việt thật là nghịch ngợm quá đi.” Dao Quang ôm má, mỉm cười.
“A Dao. Ta không muốn chưa con mà có cháu đâu.” Ngọc Thanh Nguyên bên cạnh khẽ nghiêng đầu tựa trán lên vai vợ mình, ủy khuất.
“Ha ha ha. Chàng thật là! Việt Việt là đứa trẻ lớn lên bên thiếp từ nhỏ, nào phải là sinh tử của ta?” Nàng cười vui vẻ. Trời ạ, trước mặt bao nhiêu người còn ủy khuất với nàng này!
“Bạch thiếu gia. Ngài đây là có ý gì?” Huân Trường Tuấn nhướng mày.
“Ta nói, hắn là nghĩa tử của ta. Ta đương nhiên có trách nhiệm với hắn. Các ngươi muốn nhận lại người thân, ít nhất cũng phải xem xem người nhà hắn có đồng ý hay không đã! Nếu như người nhà hắn không đồng ý, các ngươi đây là ngang nhiên giữ ban mày ban mặt công khai cướp người. Đây là đắc tội với cả Thanh Khâu ta đó!” Bạch Trần Việt xù lên chín đuôi, cố gắng che chắn cho Lưu Nhất Thanh.
Bạch Trần Việt là thế hệ sau của Thanh Khâu, hơn nữa còn là người xuất chúng. Thanh Khâu xưa nay trọng nhất là năng lực. Mà năng lực của Bạch Trần Việt đủ để cho y ngồi lên vị trí Bạch Đế của Thanh Khâu trong tương lai. Nếu như tiên tộc muốn chọc đến Bạch Trần Việt, chính là chọc vào cả Thanh Khâu. So với Bách Chiến thượng thần kia, người họ Bạch ở Thanh Khâu lại là một đám người bênh vực người nhà bất chấp lý lẽ.
“Hừ! Bạch thiếu. Ngươi tuổi trẻ người còn non dạ, vậy mà lại nhận ca ca ta làm nghĩa tử, có phần không hợp lý. Hơn nữa, ca ca ta nhất định sẽ không đời nào gọi một con hồ ly lòe loẹt như ngươi làm cha đâu!” Huân Vân Hề kênh kiệu ra mặt. Nàng ta tin chắc rằng Lưu Nhất Thanh cùng hồ tộc này không quen không thân, hắn sẽ không dễ dàng hạ thấp mình xuống đâu.
Thế nhưng, trái với suy nghĩ của tất cả mọi người, cũng như của Huân Vân Hề, Lưu Nhất Thanh vậy mà có thể cúi đầu, bày ra bộ dáng ủy khuất đáng thương. Hắn nắm lấy một góc tay áo của Bạch Trần Việt, nhỏ giọng như đứa trẻ bị bắt nạt rằng: “Cha ơi, bọn họ ỷ thế người đông, ức hiếp con thân cô thế cô, không ai chống đỡ, hức!”
Nói rồi, hắn hấp hấp cái mũi một chút, đôi mắt khẽ đỏ lên.
Bạch Trần Việt luống cuống cả tay chân lên, vội quay sang hất Hạ Hoàng Lan sang một bên, dỗ dành: “Ôi trời đất ơi! Cái đứa nhỏ này, sao con lại khóc? Sao lại khóc rồi? Vì sao lại khóc rồi? Ôi, con của ta ơi, sao con lại khóc? Nói nghĩa phụ nghe, có phải con bị bọn họ bức đến khóc rồi không?”
Lưu Nhất Thanh khẽ lắc đầu: “Ta không có khóc. Hức! Nghĩa phụ, bọn họ ỷ thế đông người muốn bức ta. Ta nào biết bọn họ là ai? Tự dưng khi không từ đâu đi ra, một hai đòi nhận ra làm con, còn bắt ta đến nhận tổ quy tông nữa. Hức! Nghĩa phụ, ta không muốn đâu!”
Lệ quang như ngọc châu sa, khẽ rơi trên gò má mĩ nhân, khiến chúng nhân đều phải ôm ngực đau lòng. Lưu Nhất Thanh bình thường hiền lành không ai không biết. Hắn không chỉ là vị chân quân hiền lành, tốt bụng nhất mà nhan sắc của hắn cũng thuộc hàng thượng thừa. Vậy mà hôm nay bị đám người tiên tộc ức hiếp đến mức ủy khuất đến mức, người cũng khóc rồi, ủy khuất cũng ủy khuất rồi, sợ cũng thật sợ rồi.
Điều đó đã kích động đến chúng sinh không khỏi phẫn nộ ngay lập tức.
“Tiên tộc này thật quá đáng!”
“Phải đấy, rõ ràng là Nhất Thanh chân quân đã nói là không muốn, sao bọn họ lại bắt ép hắn?”
“Hắn dù sao cũng là vị chân quân nổi danh nhất của thiên giới chúng ta, lại còn là nghĩa tử của Kim Hồ Cửu Vĩ, có sư phụ là Bách Chiến Thượng thần. Chẳng lẽ tiên tộc là muốn đến ôm đùi bự sao?”
“Nếu như đúng như vậy thì thật quá đáng! Tuy đúng là chân quân có một nửa dòng máu là tiên tộc, nhưng lẽ nào tiên tộc cao cao tại thượng kia lại chấp nhận một kẻ mang dòng máu không thuần sao? Thật vô lý!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Tiếng xì xào, bàn tán cứ vậy mà nổi lên, để rồi chúng lan nhanh như dầu thô gặp lửa nóng, khiến mọi lời chỉ trích đều quy hết về phía những kẻ tiên tộc kia.
Lưu Nhất Thanh nghe vậy, khóe môi đã mấy lần muốn nhếch lên cười, nhưng hắn lại không làm vậy. Ngược lại, hắn gục vào vai của Bạch Trần Việt, lên tiếng: “Cha ơi, con chỉ là đứa nhỏ mà thôi. Sao bọn họ có thể ỷ thế con thân cô thế cô, ức hiếp con như vậy?”
Nhìn một màn phụ tử tình thâm này, máu từ nội tiền của Dạ Tư Hàn đã trào đến cuống họng, tràn một ít ra khỏi mép. Lưu huynh, ta và ngươi quen biết nhau lâu như vậy mà ta vẫn chẳng biết ngươi thực sự là một ảnh đế. Qúa đáng sợ, quá biến thái rồi!
Huân Trường Tuấn và cả Hạ Hoàng Lan đều không kịp giải thích lời nào cả thì từ trên cao, trường bào đỏ bay phấp phới trong gió, kéo theo là thiên lôi oanh tạc ùn ùn kéo đến, mây đen phủ kín tầng trời ngũ sắc.
Diệp Lạc Hy ánh mắt sáng rực, bừng bừng lửa giận. Nàng từ đài cao bay xuống, đến trước mặt Bạch Trần Việt và tiên tộc cùng Lưu Nhất Thanh.
“Bạch huynh.” Diệp Lạc Hy nói: “Ngươi đưa nghĩa tử của ngươi rời khỏi đây đi.”
Bạch Trần Việt gật đầu đã hiểu, sau rồi y dỗ dành: “A Thanh ngoan, đừng buồn. Có nghĩa phụ, có sư phụ con ở đây, ai dám ức hiếp con chứ?”
Lưu Nhất Thanh cũng gật đầu đã hiểu rồi cùng Bạch Trần Việt rời khỏi sàn đấu. Lúc hắn đi ngang qua Hạ Hoàng Lan, hắn đã nói nhỏ một câu: “Ta vẫn nhớ rõ những gì bà đã làm với nương thân và muội muội ta. Hạ Hoàng Lan, mối thù này ta và bà, chúng ta cứ từ từ tính tới vậy.”
Hạ Hoàng Lan nhíu mày, nhưng rồi nhìn thấy nụ cười của Lưu Nhất Thanh, bà ta liền hiểu ra nhiều điều. Nhưng với tình thế hiện tại, Hạ Hoàng Lan không dám động thủ với hắn.
“Thượng thần, chúng ta…” Huân Trường Tuấn cuống cuồng nói, nhưng lại bị cái trừng mắt của Diệp Lạc Hy làm cho á khẩu.
Gương mặt nàng lạnh lẽo như băng sương, nàng hỏi: “Ức hiếp đồ nhi của ta, khiến hắn ủy khuất đến vậy, tiên tộc các ngươi xem bổn thượng thần ta là cái gì? Các ngươi cho rằng tiên tộc tôn quý, bổn thượng thần không thể thanh trừng hay sao?”
Trước khi trở thành Bách Chiến thượng thần, Lạc Hy thượng thần còn một danh phận khác mà chúng nhân tam thiên cùng lục địa thất hải nể trọng, gọi là Ưng Đạt Dạ Xoa Đại Thánh. Đừng nói một ưng tộc, ở Lục Địa Thất Hải đã có biết bao nhiêu ma vương, yêu ma quỷ quái từng chết dưới Nhật Luân lưỡi kiếm rồi. Cho dù tiên tộc có địa vị cao đi chăng nữa, muốn đọ sức đọ trí đọ tiền tài với Diệp Lạc Hy chính là sai lầm.
“Không phải đâu thượng thần. Ngài nghe ta nói. Bọn ta không hề có ý đó đâu!”
“Không phải có ý đó, vậy thì có ý gì?”Diệp Lạc Hy cả giận quát lên.
Xoẹt!
ẦM!
Sấm sét trên trời đánh ầm xuống ngay sau lưng của Lưu Trường Tuấn và Hạ Hoàng Lan, khiến cả hai phải im miệng.
“Huân gia chủ. Diệp mỗ kính ngươi gọi ngươi một tiếng gia chủ là đang nể ngươi. Chuyện hôm nay ta chưa rõ thực hư thế nào, nhưng nội trong hôm nay, ta muốn nghe câu trả lời của các vị. Bằng không….” Nụ cười của nàng lạnh lẽo: “Tiên tộc chuẩn bị trở thành Ngô Công Đại Ma Vương thứ hai đi.”
Ngô Công Đại Ma Vương, nguyên lai là một con rết đã đạt đến cảnh đế hoàng. Nọc độc của nó lại thuộc hàng đáng sợ bậc nhất. Tuy không thể so với thánh thú nhưng những vị thần đều rất ngán ngẩm khi thu phục nó. Nhưng chính Diệp Lạc Hy lại dùng Hỏa Diệm Viêm để thiêu sống nó đến chết, xác đã khô quắt lại và trở thành bụi cám.
Đại ý của Diệp Lạc Hy muốn nói rằng chính là, nếu như bọn họ muốn ức hiếp Lưu Nhất Thanh thì Diệp Lạc Hy hoàn toàn có thể diệt cả tiên tộc nếu cần thiết.
Huân Trường Tuấn ánh mắt căm hận hết nhìn Diệp Lạc Hy lại nhìn Bạch Trần Việt, ông ta nghiến răng: “Vâng!”