Nàng còn đang định tính đến chuyện có nên nhờ một trong ba người Diệp Tư, Diệp Nam và Diệp Quân giả thành tình lang trong mộng của nàng không, thì bên ngoài đã có tiếng đập cửa phòng.
“Ân, đến đây.” Nàng nói vọng ra, đồng thời chải lại tóc rồi buộc lên. Xong rồi mới ra khỏi cửa.
Người gõ cửa phòng nàng chính là Ma Long. Bình thường Ma Long sẽ không gọi nàng, nhưng phàm là đi xa, hoặc là có việc đột xuất, Ma Long hoặc Tam Lang đã được nàng dặn dò trước đó sẽ đến tận cửa để chờ chủ nhân.
“Chủ nhân, người có chắc chuyến đi này sẽ không sao không?” Tam Lang lo lắng. Hắn đã nhìn thấy con người của Ma Tôn như thế nào, cũng biết được Diệp Lạc Hy đã từng yêu sâu đậm Tiêu Nguyệt Dạ ra sao, hắn lo rằng nàng sẽ vì nhìn thấy Tiêu Nguyệt Dạ mà động tâm.
Nhưng dường như Diệp Lạc Hy không hề có cảm xúc sợ hãi, hoặc là lo âu, nàng rất thản nhiên, khoác lên áo ngoài của mình, dùng đai lưng buộc lại rồi nói:“Có thể ta sẽ đi hơi mất thời gian một chút. Nếu như đám đồ đệ có trở về mà không thấy ta, ngươi hãy thông qua Linh Điệp của ta ghi chép cẩn thận lại những gì chúng đã làm, ta sẽ về sau, được chứ?”
“Chủ nhân, người yên tâm.” Tam Lang vỗ ngực, đầy tự tin.
Nàng thấy Tam Lang nói như vậy, mới an tâm cùng Ma Long ra ngoài. Nàng nhìn quanh, không thấy mấy người Hỗn Độn đâu, cho rằng bọn hắn ngoan ngoãn sẽ ở lại Diệp phủ, hoặc là ở trong không gian, sẽ không làm phiền đến nàng.
Ngoài cửa, đúng là đã có người chờ nàng. Nhưng thật sự là ngoài cả sức tưởng tượng của nàng ở một điểm. Chính là xe Loan Phụng của Đế Quân, đầu xe do mười hai Thiên Mã kéo đã chờ sẵn ở cửa. Cái này…. Đúng là quá phô trương rồi đó! Đây là đến Ma giới vì công vụ và giao hảo đôi bên Thiên – Ma hai giới, chứ không phải đến vì hỉ sự!
“Lạc Hy, con lại đây.” Độc Cô Tư Dạ gọi nàng từ trong xe.
“Sư phụ kêu ta?” Nàng ôm quyền.
“Còn không mau lên xe? Không lẽ con muốn đứng ở đó để chờ ta xuống đem con lên sao?” Đế Quân từ trong xe nói vọng ra, trông có vẻ tức giận nhưng cũng không giống như trách móc.
“Xe Loan Phụng quá cao quý, đệ tử không dám lên. Ma Long và đệ tử sẽ đi theo sau người.” Ta lên đó để xem lão và Thanh Hà tiên tử phát cẩu lương hay ân ái?
Trong xe im lặng một lúc, rồi lại nghe tiếng hừ, cùng với Đế Quân nói ra cho Đào Mộc: “Chúng ta xuất phát.”
Ma Long hóa thành hình rồng, nguyên bản là một con hắc long với đôi mắt màu đỏ cùng cái bờm màu hắc lam, thân dài đến ba mươi trượng, ngoan ngoãn cúi đầu cung phụng Diệp Lạc Hy.
Nàng thản nhiên leo nhảy lên lưng hắn, cả hai xuất phát đi theo sau xe Loan Phụng của Đế Quân.
“Chủ nhân.” Ma Long hỏi nàng: “Người có chắc là mình chỉ ở Ma giới vài ba tháng hay không? Dù sao thì đám đệ tử của người cũng lợi hại lắm, chúng nó nhất định sẽ nháo lên vì người đến Ma giới mà không dẫn chúng theo.”
“Chỉ cần lúc về mua quà về dụ chúng là được. Lần sau dẫn chúng đến thực chiến một chút.” Nàng bình thản.
“Nhưng ở Ma giới có thứ gì có thể làm quà được sao?” Ma Long tò mò.
“Tất nhiên là có chứ. Ta nghe nói ở Ma giới có một loại thú, tên là Ma Thỏ. Nghe thì đáng sợ nhưng nhìn thì lại dễ thương vô cùng. Nếu như ta có thể bắt được Ma Thỏ đem về làm quà, chúng cũng sẽ không tức giận mà phá phủ của ta đâu.” Nàng ngồi khoanh chân trên cổ Ma Long.
“Chủ nhân, ta tưởng Ma Thỏ đáng sợ lắm, sách ở Thiên giới cũng miêu tả nó giống như một ác thú tương đương với Hồng Chu. Sao người lại nói nó dễ thương được chứ?” Ma Long ngoái đầu nhìn chủ nhân, có vẻ không được tin tưởng.
“Có gì mà giống với Hồng Chu? Ma Thỏ vì ở Ma giới, nên mới bị gọi là Ma Thỏ. Khác với giống thỏ ở khắp nơi, vì Ma Thỏ có nguồn gốc từ Ma giới, cho nên mới gọi là Ma thỏ để phân biệt với những giống thỏ ở những nơi khác. ” Nàng hồi tưởng lại: “Lông trắng như tuyết, mắt đỏ đỏ, lại rất nhỏ, thậm chí lông cũng dày và rậm rạp hơn những con thỏ ở khắp Tam Thiên Lục Địa này. Thậm chí, lông của chúng mềm đến độ, giống như mây vậy.”
Ma Long nghe thế, hai mắt sáng rỡ: “Thật á? Vậy thì ta cũng muốn bắt về nuôi. Chủ nhân, ta cũng muốn có Ma Thỏ.”
“Ha ha ha, tất nhiên sẽ có phần cho tất cả. Nếu không sợ, rằng ngươi và Tam Lang lại đánh nhau. Ta còn nhớ, ngày đó ngươi vì ăn trộm táo mà hắn khó khăn lắm mới hái được, đổi lại ngươi bị hắn cắn cho một cái vào đuôi, may mà cao dược của ta điều chế tốt, không thì ngươi sẽ là con rồng đầu tiên trong long tộc có đuôi in dấu răng sói.”
Ma Long bĩu môi, ủy khuất nhìn nàng: “Người còn nhớ chuyện xấu hổ đó của ta sao?”
“Ngươi cũng chằng vừa vặn gì. Không phải sau đó ngươi lén ta đổ thuốc sổ vào bát nước uống của hắn, khiến hắn nằm liệt giường một tuần vì sạch ruột đó, không phải sao?” Nàng vỗ vỗ lên đầu Ma Long.
Hai chủ tớ bọn họ đi đằng sau, kẻ cười người nói, vô cùng vui vẻ, chẳng bù cho không khí ở trong xe Loan Phụng đi trước.
“Đế Quân, ngài gặp chuyện gì sầu não sao?” Thiên Tư Tư nhìn Đế Quân cao lãnh hôm nay càng cao lãnh hơn, lấy làm lạ lẫm.
Độc Cô Tư Dạ vẫn ngồi đấy, không nói một lời nào, chỉ có nhắm mắt dưỡng thần.
Ở bên cạnh, Thanh Hà tiên tử rất tự nhiên thưởng trà, nàng ta vẫn không quên dõi theo từng cử chỉ của Đế Quân, trong lòng cảm thấy có chút mãn nguyện. Nam nhân như vậy, mới xứng đáng với nàng ta chứ!
Thật ra, Đế Quân không hề dưỡng thần, mà phần thần hồn đã sớm xuất ra khỏi thân xác, bay lượn xung quanh Diệp Lạc Hy đang vui vẻ cười nói cùng Ma Long ở ngoài kia.
Tất nhiên, mọi chuyện từ đầu chí cuối Ma Long và Diệp Lạc Hy nói đều đã được cân nhắc trước khi nói. Nhĩ lực của Đế Quân thính như vậy, ai dám đem những chuyện không nên nói và không được phép nói ra chứ?
Chỉ là, Ma Long đối với chủ nhân chuyện hôn sự cũng thật lo lắng. Liền buột miệng hỏi: “Chủ nhân, Lục Thần Vũ, Nhan Phong Trí, Mục Bạch và Từ Mạc Quân đều quan tâm người nhiều như vậy. Thế trong bốn người họ, người khiến người động tâm nhiều nhất là ai?”
Một câu hỏi không chỉ khiến gương mặt của Diệp Lạc Hy chớp mắt, mặt già đỏ bừng như quả cà chua chín mọng, mà còn thu hút cả năm cặp nhĩ thanh của một vài vị nào đó ở xung quanh nàng.
“Ma Long! Bộ thiên hạ hết chuyện để ta cùng ngươi nói rồi hay sao mà ngươi lại nói chuyện này vậy hả?” Diệp Lạc Hy mặt đỏ đến tận mang tai, không nhịn được đưa tay tóm lấy hai bên bờm của Ma Long, kéo mạnh, tức giận nói: “Ta làm sao có tình ý với bọn họ được hả? Đám đầu đất đó lúc nào cũng khiến ta cảm thấy mình bị mắc nghẹn mà chết đó! Họ Lục kia không khác gì một tên ảnh đế. Ngươi có biết trình độ bạch liên hoa của hắn còn đẳng cấp hơn cả Thanh Hà tiên tử không? Họ Mục thì chẳng khác gì Lâm Túc tiên sinh cả! Không lẽ ngươi muốn ta cả đời này ở bên hắn trồng rau sao? Họ Từ có khác nào con nít đâu cơ chứ? Ta và hắn thành một cặp, không lẽ đêm tân hôn ta một viên kẹo đường hắn một viên kẹo đường chắc? Còn tên họ Nhan kia, cạy răng cũng không nói nửa chữ, sống với hắn, sợ rằng sau này ta còn có cả kỹ năng nhìn mặt đọc nội tâm luôn. Ngươi là muốn chủ nhân của ngươi sống dở chết dở hay sao? Còn nữa! Lão nương ta cả đời này có chết cũng không thành thân đâu!”1
Ma Long ăn đau, bay lộn vòng, cuộn tròn trên trời, nói: “Đau! Đau! Đau! Chủ nhân, người nhẹ tay chút! Ta hỏi thật mà! So với sư phụ người, sơ với ta và Tam Lang, hay là so với đám đồ đệ của người, bốn người bọn họ hiểu người còn hơn cả bọn ta. Thậm chí đối với người lúc nào cũng ân cần, dịu dàng hết. Còn ta với Ma Long á? Sát khí, lãnh ý của bọn hắn phóng ào ào, vèo vèo về phía chúng ta đó. Dù ta có đứng gần Viêm Cơ cũng còn tưởng mình đang ở Băng Sơn Cốc của Cố Luân tiên quân. Người nói xem, bọn họ đối với người thấu rõ tâm can như vậy, hà cớ gì người đối với họ lại bài xích như thế?”
“Ngươi!” Diệp Lạc Hy nghẹn họng, thẹn quá đưa tay gõ đầu Ma Long một cái, rồi nói: “Hoặc là ngươi chuyển chủ đề cho ta. Hoặc là ta sẽ đem thứ ở giữa hai chân ngươi cắt đi, cho ngươi làm bóng đồng cả đời!”
“Chủ nhân, thủ hạ lưu tình, đao hạ lưu long, ta biết mình sai rồi!” Ma Long khóc không thành tiếng.
Diệp Lạc Hy mặt già cũng bớt đỏ. Nàng đưa tay bưng mặt, cảm thấy nhân sinh thật giống trò đùa. Trời ạ! Ai đâu giữa ban ngày ban mặt lại bàn ba cái chuyện tế nhị này chứ?
Mà ngẫm lại, nếu lần này, nàng lại động tâm với bọn họ rồi thì sao? Nhưng lại nghĩ đến cái viễn cảnh mà nàng đã sống qua với bọn họ, lập tức ý nghĩ này bị bóp chết từ trong nôi. Cái gì mà động tâm chứ? Bà đây dù sao cũng là mẹ một con rồi đấy! Hiện tại nàng nên lo bản thân mình làm sao để đối phó với Ma Tôn thì hơn!
Đồng thời, lúc này năm vị nghe trộm cuộc nói chuyện của chủ tớ Diệp Lạc Hy, đồng loạt thở dài, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau.
Độc Cô Tư Dạ: Ân, may mà Lạc Hy nhà ta thật ngốc, vẫn chưa động tâm với đám nam tử kia.
Hỗn Độn: Ta đầu đất sao? Ta bạch liên hoa sao? Lạc Hy, sao nàng có thể độc miệng như thế?
Thao Thiết: Nàng ghét ta vì kiệm lời sao?
Đào Ngột: Ta trẻ con á? Nàng xem ta là hài tử ba tuổi á?
Cùng Kỳ: Ta còn lâu mới giống cái lão suốt ngày bóc lột sức lao động của nàng! Còn nữa, rau đó là thảo dược, không phải rau chợ!
Haizz, năm tiếng thở dài không hẹn mà cùng lúc vang lên một lượt.
Không hiểu sao sau đó, Diệp Lạc Hy có cảm giác như bản thân vừa tạo ra một thảm họa ảnh hưởng rất lớn đến nàng trong tương lai mai sau.