“Ca, ta muốn ăn thịt, ta không muốn ăn bông cải đâu, nó có mùi lạ lắm.”
“Ít nhiều cũng phải ăn một chút. Như vậy mới có sức mà chạy nhảy.”
“Ca, gắp thêm cho ta thịt đi, ta ăn hết hai cái bông cải rồi.”
“Hảo.”
“Ca, bánh bao hấp nước nóng quá, thổi cho ta.”
“Hảo. Coi chừng phỏng đấy.”
“Ca, ăn xong ta không ngủ trưa, ta muốn chạy đi chơi.”
“Ăn xong vận động nhiều quá lại đau bụng. Đệ muốn bị châm cứu?”
“Ca, ta không muốn ăn canh có mấy cái xanh xanh nổi nổi này đâu. Vị hăng chết đi được.”
“Ăn hết phần của đệ. Ta sẽ cho thêm hoàng kim đi mua điểm tâm.”
Một màn huynh đệ vô cùng đằm thắm thiết. Dù cho ai nhìn vào, cũng tưởng hai người họ là phụ tử hơn là biểu ca và biểu đệ rất nhiều. Hơn nữa, cũng sẽ không ai tin rằng đây chính là Ưng Đạt Dạ Xoa đại danh đỉnh đỉnh trong truyền thuyết. Hắn bình phàm hơn cả chữ bình phàm nữa.
Nhìn thấy hai người kia cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn biểu tỷ nhà mình, A Viên mới hiểu cái câu nói của biểu tỷ phu luôn lo sợ là cái gì: “Già trẻ, lớn bé, gái trai bất phân biệt, cho dù biểu tỷ ngươi là nữ tử hay nam nhân, đều kéo theo tình địch một cách khủng khiếp cho chúng ta.” Hóa ra không phải là nói đùa.
Cho nên, đứa nhỏ bốn tuổi này sau khi ăn xong thì hỏi biểu tỷ nhà mình một câu khiến hai vị trước mặt đều đồng loạt bừng tỉnh: “Ca, hai vị ca ca kia cứ nhìn ta chằm chằm, có phải là thấy ta ngon hơn cơm không?”
Đông Phương Viêm nghe vậy liền ho khan một tiếng rồi nói: “Ân, là không có. Ta chẳng qua luôn tự hỏi, ngươi có thực là biểu đệ của đại thánh không. Bởi vì ngươi cùng hắn quá khác biệt.”
A Viên ăn cơm xong liền bóc liền mấy quả quýt ngọt ra ăn, vừa ăn vừa nói: “Khác chỗ nào?”
“Đại Thánh rõ ràng là một bậc thánh hiền, vậy mà sao ngươi lúc nào cũng chỉ thích đi theo làm nũng người? Ngươi là đang được chiều quá thành hư sao?” Chung Nhược Đông nhấp một ngụm rượu, nhướng mày.
A Viên mới dẩu mỏ theo, nói: “Biểu ca ta cưng chiều ta thì làm sao nào? Lão tử ở nhà là đứa trẻ mới bốn tuổi, không thể thần thánh được như biểu ca, Long ca hay Lang ca càng không phải.”
Này là A Viên nhắc khéo cho hai cái nam tử trước mắt nhớ, hài tử không có phong thái hắn cũng chỉ mới có bốn tuổi. Hơn nữa, hắn còn có một cái biểu tỷ tỷ là chuyên gia bênh vực người nhà bất chấp lý lẽ. Cho nên, dù A Viên hắn có lật trời xuống ở cái tuổi choai choai này, hắn vẫn đủ tự tin là biểu tỷ thần thánh của hắn sẽ chống lưng cho hắn.
Đông Phương Viêm nhíu mày, Chung Nhược Đông cũng nhíu mày. Diệp Lạc Hy biết chắc là ba tên thuộc họ nhà khỉ trước mặt nàng sắp đánh nhau tới nơi rồi, chỉ đành lên tiếng dọn dẹp hậu trường: “A Viên, nếu tối nay còn muốn đi lễ hội thì bớt vô lễ với người ta đi. Dù sao thái tử cũng lớn hơn ngươi gấp vài lần bốn tuổi lận.”
A Viên nghe nàng nói, liền phụng phịu ngồi xuống, vẻ không phục. Chỉ thấy hai vị thái tử, thống lĩnh đại tướng quân nào đó lại vô cùng đắc ý nhìn đứa trẻ con đang uất ức kia mà thỏa mãn. Nhưng sự thỏa mãn còn chưa được bao lâu, Diệp Lạc Hy đã lên tiếng dẹp luôn hai con khỉ còn lại rằng: “Còn hai người nữa. Một người là thái tử dưới một người trên vạn người. Một người là thống lĩnh đại tướng quân, dưới trướng ngươi ít nhiều cũng có đến ba mươi vạn quân trấn giữ một vùng biên cương. Vậy mà hai cái tên già đầu các ngươi lại đi chấp nhặt với một đứa trẻ bốn tuổi. Ai mất mặt hơn ai chứ?”
Ngay lập tức, bàn ăn liền trở lại sự yên tĩnh vốn có của nó.
Diệp Lạc Hy cũng chỉ có thể làm đến đây thôi.
Sau bữa cơm, bốn người họ trở về Chung phủ. Nhưng Chung phủ lúc này lại đang loạn cào cào lên bởi vì vị quận chúa của Xuyên quốc, gọi là Đới Quân Ninh đến Chung phủ, một hai đòi lục soát cả phủ tìm cho ra thủ phạm làm nàng “tuyệt đỉnh”. Cũng may trong nhóm người Xuyên quốc cùng đi với Đới Quân Ninh lần này có một vị có căn linh thuộc nhóm chữa trị, cho nên Đới Quân Ninh mới không thực sự “tuyệt đỉnh” như dự tính của A Viên.1
Diệp Lạc Hy và A Viên vừa về đã nghe hạ nhân báo lại với Chung Nhược Đông như vậy, bất giác hai mắt đều nhìn nhau chằm chằm. Chỉ có, đứa trẻ A Viên liền cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu.
“A Viên, đệ là làm ra cái gì?” Nàng nhíu mày.
A Viên thì thầm với nàng: “Biểu tỷ, ta mới không có làm gì hết. Nàng ta gây khó dễ cho tỷ, còn muốn hạ độc trong đồ ăn của tỷ đêm qua. Ta thay tỷ trút giận, dùng một mồi lửa, tiêu sạch tóc nàng ta thôi mà.”
Rồi lại bày ra đôi mắt ủy khuất, đáng thương đến cùng cực.
Diệp Lạc Hy cũng chỉ đành hết cách, đành đưa tay nhéo mạnh má đứa trẻ này, nghiến răng: “Đệ chờ đó cho ta! Sau khi giải quyết xong chuyện này, ta sẽ xử lý đến đệ sau.”
Bởi vì Chung gia là một trong tứ đại gia tộc quyền lực nhất của Đông quốc, thành ra Đới Quân Ninh dù cho có muốn cũng không thể nào tự tiện xông vào lục soát, chỉ có thể im lặng ngồi chờ kết quả từ Chung lão gia.
Đới Quân Ninh là vị quận chúa tôn quý nhất Xuyên quốc. Nàng không chỉ tài giỏi, xinh đẹp một cách kiêu sa mà còn là đóa hoa được hoàng đế Xuyên quốc nâng niu như trân bảo. Từ nhỏ, nàng đã vô cùng mến mộ vị thái tử của Đông quốc, gọi là Đông Phương Viêm. Cho nên lần này nàng đến Đông quốc, vốn là muốn có thể gặp được người trong mộng, chiếm được trái tim của hắn.
“Quận chúa, người chính là muốn làm càng ở Xuyên quốc này sao?”
Từ ngoài cửa, có bóng dáng của ba vị nam tử đều đồng loạt bước vào. Bởi vì Đông Phương Viêm và Chung Nhược Đông đều xem vị Ưng Đạt Dạ Xoa đại thánh chính là thần tượng trong lòng, cho nên đều tôn kính bước sau Diệp Lạc Hy hai bước chân. Mà khi cả ba người cùng tiến vào phủ thì người trong Chung gia đều cúi đầu hành lễ mà hô lên rằng: “Thái tử điện hạ, Cốt tiên sinh, đại thiếu gia.”
Nghe người hành lễ gọi một trong ba người ngoài cửa là thái tử điện hạ, thái độ của Đới Quân Ninh liền thay đổi ngay lập tức. Từ bộ dáng đương hung dữ như tu la, đột ngột lại trở thành một khuê nữ yếu lòng. Hai hàng lệ của nàng lăn dài trên mắt, liền quay ra phía cửa, nhắm đến một người mà lao đến, nói trong tiếng uất ức nghẹn ngào: “Thái tử ca ca, người mau đến làm chủ cho ta!”
Vừa nghe tiếng gọi ngọt đến sởn da gà kia, Đông Phương Viêm liền theo thói quen, hắn đã thủ sẵn thế để né ra rồi.
Nhưng, ấn tượng đầu tiên của Đới Quân Ninh chính là….
“Chàng xem, ta đường đường là quận chúa tôn quý nhất Xuyên quốc, vậy mà lại bị người của Chung gia hại thê thảm. Thái tử ca ca, chàng nhất định phải đòi lại công đạo cho ta!” Rồi lại bày ra bộ dáng khóc lóc đến thảm thương trước vị thiếu niên hắc y tiêu soái, thậm chí còn không màng đến sĩ diện, lao vào lòng người đó và nũng nịu, nước mắt lăn dài trên mắt.
Cả đại sảnh lớn của Chung gia đều trầm mặc một hồi lâu, nhất là đứa trẻ bốn tuổi bên cạnh vị “thái tử” ấy cũng phải tròn mắt ra nhìn. Hắn chỉ có thể cảm thán than trời, đồng thời lần đầu tiên trong đời Thông Bích Viên Hầu đại phát từ bi, trong lòng thầm tưởng niệm đến vị quận chúa có lá gan lớn hơn trời. Ân, nhắm ai không nhắm, lại nhắm đến tổ tổng của bốn tên đại ác ma.
Diệp Lạc Hy khóe miệng giật giật hai cái, cảm thấy không ổn khi Đới Quân Ninh cứ ôm lấy cánh tay của nàng mà khóc đến đáng thương mãi thôi. Nàng quay sang nhìn Đông Phương Viêm và Chung Nhược Đông, chỉ thấy hai cái tên đó vừa giật mình một cái, lùi một bước, ý đồ chính là đem củ khoai nóng bỏng tay này ném trên người nàng. Được lắm, hai tiểu tử thúi, dám tính toán với cả nàng cơ đấy.
Hỏi, tại sao Đới Quân Ninh lại không nhận ra Diệp Lạc Hy là vị cường giả ngày hôm qua? Đáp, là bởi vì Diệp Lạc Hy sử dụng chiếc mặt nạ sứ có yểm thần chú gây cản trở nhận thức. Chỉ cần Diệp Lạc Hy vừa khuất khỏi tầm mắt của người nhìn thấy nàng, cho dù bọn họ có nói chuyện với nàng lâu đến thế nào, đều sẽ quên đi hình dạng đã gặp. Hơn nữa, Diệp Lạc Hy lại mặc một loại áo choàng đen dài che thân, mũ trùm kín đầu, che đi cả đôi mắt. Thành ra cho dù hôm qua có ở lâu thêm nữa, cũng sẽ chẳng ai nhận ra được nàng.
Đới Quân Ninh cũng thế.
“Hức! Thái tử ca ca. Chàng xem, ta là quận chúa của nước khác đến cầu thân. Vậy mà bị một tiểu hài tử của Chung gia không hiểu chuyện đến gây phiền phức, còn đốt cả tóc của ta. Nếu như bên ta không phải có cao thủ có căn linh chữa trị thì ta nhất định sẽ bị hủy dung mất. Ta không cầu chàng trừng phạt tiểu tử kia, ta chỉ cần một câu nhận lỗi của hắn thôi.” Nàng ta còn khóc đến tỉ tê, vẻ đáng thương đến cùng cực.
Khóe môi Diệp Lạc Hy giật giật, nàng phóng ánh mắt về phía Chung Nhược Đông và Đông Phương Viêm. Chỉ thấy hai tên này cứ mỗi một khắc lại lùi một bước tránh xa nàng. Bây giờ chắc hai tên này cũng đã lùi ra xa nhất trong tất cả mọi người ở đây rồi.
Nhưng nàng còn chưa kịp mở lời thì vị thiên kim tiểu thư của Chung gia – Chung Hương, một người vốn kiệm lời và có lối sống an phận thủ thường nhất – lại đột nhiên xuất hiện, chen giữa Đới Quân Ninh và Diệp Lạc Hy. Nàng gỡ tay Đới Quân Ninh ra khỏi tay vị Cốt tiên sinh nọ rồi chính mình đứng ra chắn cho Cốt tiên sinh, nghiêm trang mà nói với Đới Quân Ninh:
“Quận chúa. Có lẽ là người nhận nhầm rồi. Vị này là Cốt công tử, một cường giả giỏi y thuật đang làm khách quý trong Chung phủ để chữa bệnh cho ta. Còn vị thái tử ca ca mà người đang tìm thì hắn đứng bên cạnh đại ca ta kìa.” Rồi hướng cả bàn tay về phía Đông Phương Viêm đang tính chuồn êm bằng cửa sau.
A Viên nhìn thấy, hầu tử liền thù dai chuyện ban nãy bị cái tên này nói mấy câu, liền nhanh chóng chạy lại hùa theo, cúi đầu trước Đông Phương Viêm mà ôm quyền rằng: “Thái tử, người ta từ xa xôi đến đây là tìm người. Vậy mà người lại đẩy biểu ca của ta ra như vậy, thật không đáng a.”
Đới Quân Ninh ngẩn người một lúc, sau đó lại nhìn đến Đông Phương Viêm và vị hắc y nam tử thần bí đeo mặt nạ che đi nửa gương mặt kia, rồi lại nhìn đến vị Chung tiểu thư cao ngạo nọ. Tưởng chừng như nàng ta sẽ cảm thấy xấu hổ khi nhận nhầm người, hoặc chí ít cũng sẽ cho qua chuyện của A Viên, nhưng không phải! Bởi vì nàng ta liền xoa cằm, cười rằng: “Trực giác của ta rất tốt. Ta cảm thấy vị nam tử này nếu như bỏ mặt nạ ra, hắn sẽ càng trở nên tuấn tú hơn cả thái tử Đông quốc. Y sư, cảm phiền ngài bỏ mặt nạ ra, được chứ?”
Chung Hương nhíu mày, Đông Phương Viêm nhíu mày, Chung Nhược Đông nhíu mày mà A Viên cũng nhíu mày nốt, còn chúng nhân Chung phủ đều câm nín.
Diệp Lạc Hy thở dài, nàng nói: “Quận chúa, ta vốn dĩ không thích gỡ chiếc mặt nạ này ra. Hơn nữa, dung mạo của ta so ra cũng chỉ xếp vào loại bình thường, không thể so sánh cùng dung mạo của thái tử Đông quốc. Ta không thể bỏ mặt nạ ra.”
Đới Quân Ninh càng không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười ngọt ngào, nàng ta nói: “Không sao cả. Y sư, ta rất thích ngươi, từ lần đầu tiên ngươi gặp mặt. Ta sẽ về xin phụ hoàng, cho ta cùng ngươi thành thân.”
Diệp Lạc Hy còn chưa kịp mở miệng phản bác thì Chung Hương đã nói: “Quận chúa, thỉnh tự trọng. Cốt tiên sinh không phải là người của Đông quốc, càng không phải là người của Xuyên quốc, đương nhiên không có ai trong hai bên ép hắn làm theo điều hắn muốn. Hơn nữa, hiện tại hắn đang là khách của Chung phủ, còn đang là người chỉ dẫn của thái tử điện hạ. Quận chúa, người không thể đưa người đi.”
Đông Phương Viêm cũng gật đầu phụ họa theo: “Đúng vậy. Ta chính là đang được hắn chỉ giáo. Quận chúa, dù cho người có tôn quý đến đâu cũng không thể ngang ngược như vậy. Đây là Đông quốc, không phải Xuyên quốc.”
Đới Quân Ninh cũng không hề tức giận. Không hiểu sao lúc này, trông nàng ta lại điềm tĩnh đến lạ thường. Nàng ta mỉm cười, nói: “Cốt công tử chẳng phải là người tự do hay sao? Ta tự tin bản thân trong thời gian hắn còn lưu lại Chung phủ, ta có thể làm cho hắn yêu ta, đồng ý cùng ta về Xuyên quốc. Sao hả? Dù sao các ngươi cũng đã nói hắn chỉ là khách, không thể ở đây dài lâu.” Muốn dành người cùng bản quận chúa, xem các ngươi có bao nhiêu bản lĩnh?
Diệp Lạc Hy từ đầu tới cuối đều im lặng xem kịch, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài đầy bất lực và chán nản. Đoạn, nàng cũng lên tiếng: “Các ngươi nãy giờ làm xằng làm bậy đã đủ chưa?”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng. Đới Quân Ninh liền sáp lại: “Sao vậy công tử? Ngươi đổi ý rồi sao?”
Nàng nói: “Ta không có nhu cầu nạp thiếp, càng không muốn làm phò mã. Phu nhân của ta ở nhà sẽ ghen chết mất.”
Mọi người càng im lặng hơn. Đông Phương Viêm chợt hiểu. Ưng Đạt Dạ Xoa là người đã sống rất lâu về trước. Bây giờ nói hắn thân là nam tử nhưng không thành thân kể cũng lạ, nhưng lại không dám hỏi. Bây giờ hắn chính là khai ra bản thân đã thành thân rồi, chẳng hiểu sao trong lòng Đông Phương Viêm có chút hụt hẫng.1
Hụt hẫng? Nghĩ đến đây, Đông Phương Viêm trợn cả mắt. Hụt hẫng? Hắn ư? Tại sao hắn lại cảm thấy hụt hẫng? Thật kỳ lạ!
Đột nhiên lúc này, cả Chung Hương và Đới Quân Ninh đều quay đầu lại, hai vị thiếu nữ đều rưng rưng nước mắt mà hỏi nàng: “Ngươi…. Ngươi thành thân rồi?!”
“Ta tuổi cũng không còn nhỏ. Đương nhiên là đã thành thân.”
“Tại sao ngươi không muốn nạp thiếp?” Câu hỏi này là Chung Hương cùng Đới Quân Ninh đồng thanh chất vấn.
Diệp Lạc Hy lắc đầu, nàng nói: “Ta không muốn nạp ai nữa. Một mình ta đối phó với bốn người là đủ rồi. Thêm vào nữa, ta đối phó không nổi.”
Vậy ra, phu nhân của Cốt tiên sinh không chỉ có một mà tới bốn người sao? Thật không ngờ là Cốt tiên sinh thoạt nhìn còn trẻ như vậy mà thiếp thất đã có tới bốn người. Thật sự không dám tưởng tượng nổi.
A Viên nói, hắn không nhớ rõ lắm cuộc nói chuyện hôm đó đã kết thúc như thế nào, hắn chỉ biết là sau đó, Chung Hương đại tiểu thư thì bưng mặt chạy vào nhà bật khóc nức nở, đáng thương vô cùng. Đới Quân Ninh tức giận, nhưng cũng chỉ đem theo hai hàng nước mắt, khóc trong sự uất ức mà chạy ra khỏi Chung phủ. Đông Phương Viêm thì ngẩn ngơ như người mất hồn, hắn mặc kệ cho Chung Nhược Đông kéo hắn đi tới đâu thì tới, kéo ra khỏi Chung phủ rồi hắn vẫn chưa hoàn hồn a.
Tiểu hài tử bốn tuổi thở dài. Biểu tỷ phu, hảo các biểu tỷ phu của ta. Hi vọng trong vòng một tháng tới, các ngươi đừng để những cảnh tượng này làm cho tức chết là được rồi.