Nàng nhìn kỹ hoa văn trên người tiểu tử này, đỏ đỏ lại còn có cổ ngữ. Tuy nó khác với cổ ngữ mà trước đây nàng từng dùng để tự hủy chính mình, nhưng suy cho cùng cũng từ cùng một loại cổ ngữ mà ra, nên nàng ít nhiều cũng có thể tự hiểu được ý nghĩa của nó. Sau khi xem xét chúng một hồi, cộng thêm linh lực liên tục thăm dò cùng điều tức cho Hạ Tử Dật, nàng cũng có thể tìm ra được mấu chốt của vấn đề.
Nhưng mà… để giải được thứ này thì khó khăn lắm đây. Diệp Lạc Hy liền không suy nghĩ nhiều, cắt ra một phần máu nơi cổ tay hòa cùng với nước linh tuyền. Vết thương trên cổ tay của nàng vừa bị rạch ra liền lành lại như cũ. Vốn tiểu tử này miệng cứng như đá, không thể mở ra. Mà nàng dùng ngân châm châm vài phát thì tiểu tử cứng đầu Hạ Hàn Không bên cạnh cứ sống chết không cho nàng làm. Cuối cùng, nàng đành thỏa hiệp, lại dùng phương pháp củ để giúp Hạ Tử Dật uống máu của nàng.
Máu của Diệp Lạc Hy vừa vào miệng Hạ Tử Hiên, cả người y liền lên cơn co giật giữ đội, rồi đột nhiên, y thổ huyết một cách kinh khủng.
“Sư phụ… Sao y…” Hạ Hàn Không còn chưa nói hết câu, Diệp Lạc Hy đã tóm lấy đứa nhỏ vứt ra bên ngoài, nói: “Nãy giờ con cản ta phiền hà chết đi được. Tiểu tử này đã vào tay ta rồi thì không chết được đâu. Nếu con cảm thấy ta có thể hại chết nó bất cứ lúc nào thì ngay từ đầu con đừng có tìm đến ta. Con nên hạn chế xem cảnh tiếp theo đi. Tiểu tử ấy sẽ còn phải đau đớn thêm một lúc nữa.”
Hạ Hàn Không còn chưa kịp phản bác thì Diệp Lạc Hy đã đóng sầm cửa lại rồi. Hắn đứng đấy, ngẩn người một hồi rồi cuối cùng cũng quyết định ngồi sụp xuống trước cửa, ánh mắt không hề dời đi, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng im lìm trước mặt.
“Sao thế, tiểu tử? Sợ à?” Hỗn Độn ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa cho hắn một bầu hồ lô.
“Sư mẫu, sư phụ không cho chúng con uống rượu.” Hạ Hàn Không lắc đầu từ chối.
“Là rượu Quế Chi đấy. Thứ đồ ngọt này dùng cho nữ nhân uống an thần. Sư phụ con lúc trước vì con mà ủ một hầm này. Chỉ là không ngờ, nó lại thành rượu, gọi là rượu Quế Chi. Uống đi, không sao đâu.” Hỗn Độn vỗ vai hắn.
Hạ Hàn Không liền cầm lấy, mở ra, mùi hoa quế chi thoang thoảng dễ chịu, nhưng cũng không ổn định được tâm tình của hắn lúc này. Hắn ngửa cổ uống một nửa vò, rồi thở hắt ra một hơi.
“Sư mẫu, sư phụ con rất lợi hại, nhưng liệu sư phụ có cứu được đệ ấy không?” Hạ Hàn Không hỏi Hỗn Độn một câu, câu hỏi chỉ nhỏ nhỏ, ngân ngấn trong cổ họng.
Hỗn Độn khẽ cười, hắn nói: “Ngươi có tin sư phụ của mình hay không?”
“Con tin người. Chỉ là con….”Hạ Hàn Không ngập ngừng.1
“Vậy thì ta cũng tin nàng có thể làm được. Sư phụ của ngươi bây giờ không còn bộ dáng nhu nhược như trước đây. Nàng cái gì cũng có thể làm được, cái gì cũng dám làm. Ngươi yên tâm. Nếu nàng đã nói rằng mình có thể cứu tiểu tử trong kia, thì nhất định sẽ cứu được. Còn nếu như cứu không được, cùng lắm chúng ta bảo tứ sư mẫu của con hồi sinh y là được rồi.” Hắn đưa tay xoa đầu Hạ Hàn Không.
Hắn nhắm mắt lại, để yên cho Hỗn Độn xoa đầu mình. Đột nhiên có người như vậy trấn an hắn, cho hắn cảm giác bình yên, hắn cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, tựa hồ như, một người cha đang bảo vệ hắn, chăng?
Bên kia, Hạ Tử Dật ôn một hồi máu tụ trong người. Diệp Lạc Hy thu lại chỗ máu tụ đó, để trong một thau nước thuốc. Theo màu sắc thuốc này, máu bầm tụ lại, đen sì, tanh tưởi, đồng thời chỗ nước thuốc cũng bốc hơi. Sau khi nôn xong máu tụ, sắc mặt của Hạ Tử Dật dường như dễ coi hơn nhiều. Còn Diệp Lạc Hy phải mở gấp cửa sổ phòng để cái mùi trong phòng bay bớt ra ngoài. Trời ơi, khủng khiếp quá đi mất.
Diệp Lạc Hy quay lại nhìn Hạ Tử Dật, nhìn thấy y đã sớm tỉnh lại, nhưng dường như vẫn còn hơi mơ hồ, nàng khẽ vẫy vẫy tay đến trước mặt y, hỏi: “Tiểu hài tử, có nhận ra ta không?”
Hạ Tử Dật chớp chớp mắt mấy cái nhìn Diệp Lạc Hy, đột nhiên như giật mình một cái, thu người lại, muốn co chân bỏ chạy. Nhưng sức y yếu như vậy, đến ngồi dậy cũng muốn nổ đom đóm mắt rồi, chạy không nổi.
“Ây yo, hài tử, ngươi nằm xuống đi. Ở đây là Diệp phủ, sẽ không ai làm hại được ngươi đâu. Nằm xuống đi, ngươi vừa dùng máu ta xong, công hiệu có hơi quá đà, cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi a.” Nàng đỡ đứa nhỏ nằm xuống. Trời ạ, cương với ai, cương ở đâu chứ ở Diệp phủ rồi thì khỏi cần đi. Bộ dáng y năm đó có bao nhiêu, nàng đều thấy hết rồi a.
Lúc tỉnh dậy, đột nhiên có nữ nhân bên cạnh mình, Hạ Tử Dật còn tưởng rằng mình đã bị Hắc Vô Thường của Minh giới đưa đi. Không nghĩ rằng bản thân vậy mà lại ở trong Diệp phủ của Diệp Lạc Hy luôn rồi. Y còn sống ư?! Tại sao? Rõ ràng là y phải chết rồi kia mà?!
“Hài tử ngốc, ngây ngô cái gì?” Nàng đốt đèn lên, để Hạ Tử Dật nhìn rõ mặt mình rồi nói: “Ngươi đừng hoảng. Ở đây là Diệp phủ, không phải là đường đến hoàng tuyền đâu mà sợ. Pháp trận đó của ngươi dừng lại rồi, yên tâm.”
Hạ Tử Dật giật mình một cái, nhìn xuống người mình. Vội vàng vạch ra một lớp y phục nhìn xem. Kết quả là trận pháp vốn sáng đỏ cả người y nay đã tắt ngúm, chỉ để lại mấy hoa văn trận pháp màu ánh kim trên người. Thế này là sao? Không phải là sư phụ nói rằng một khi thứ này khởi động thì sẽ phát huy mãi mãi cho đến khi sinh mạng y lụi tàn sao?
“Đúng là sư phụ của ngươi rất lợi hại, đồng thời cũng yêu thương ngươi vô cùng. Ông ấy có thể giúp ngươi thi triển trận pháp nguy hiểm cho cả bản thân ông ấy như vậy, ta cũng thực khâm phục.” Diệp Lạc Hy đặt xuống giường y một bát thuốc, là loại thuốc bổ máu.
“Sư phụ của ta…” Hạ Tử Dật khác ngạc nhiên.
“Đúng là ông ấy có giúp ngươi thi triển trận pháp. Nhưng Hạ thiếu gia à. Sư phụ của ngươi, đã sớm dùng mạng của mình mua lại mạng cho ngươi rồi.” Nàng vỗ vai hắn.
Hạ Tử Dật còn chưa hiểu chuyện gì, lại nghe Diệp Lạc Hy nói như vậy, thần trí có phần mơ hồ rồi. Y vỗ trán, nói rằng: “Ha ha ha, thượng thần thật biết cách đùa ta. Đúng là sư phụ vô cùng yêu thương ta, ta cũng đã nợ ông ấy rất nhiều. Nhưng tuyệt đối ông ấy sẽ không vì cái mạng rách của ta mà đổi đâu. Ta biết rõ ông ấy là một người dùng tâm huyết cả đời để nghiên cứu đan dược. Ông ấy nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ sinh mạng của chính mình, trừ phi ông ấy chưa tìm ra được một loại đan dược độc nhất vô nhị mà cả đời ông ấy tâm huyết đâu.”
Diệp Lạc Hy thở dài, sau đó nói rằng: “Đúng vậy. Có lẽ ông ấy sẽ không từ bỏ sinh mạng của chính mình cho ngươi. Chỉ là, thứ đan dược độc nhất vô nhị của cả đời ông ấy, có lẽ ông ấy đã tìm được rồi.”
Hạ Tử Dật trợ mắt nhìn Diệp Lạc Hy, khẽ nhíu mày nói rằng: “Người đừng hòng lừa ta. Ông ấy không thể tìm được đâu. Sư phụ đã dành cả đời cũng không thể tìm được thứ nào như vậy. Ta không tin ông ấy sẽ tìm được đúng lúc thích hợp như thế.”
Diệp Lạc Hy không biết bản thân nên giải thích như thế nào cho đứa trẻ này hiểu được vấn đề. Sư phụ của y đã sử dụng thứ đan dược mà ông ấy đã tâm huyết cả đời ra để cứu y. Đời trước, tuy Ưng tộc cũng từng tấn công Thần giới này, tuy nhiên, lúc đó không hề có đại hội tiên kiếm. Đại hội này vốn được tổ chức sớm đến vài trăm năm so với hiện tại lận kìa. Mà bản thân Diệp Lạc Hy khi đó còn đang chu du tự tại ở Ma giới. Cho nên, chiến công này ở đời trước vốn không thuộc về nàng a.
Khi nàng trở về, nghe chuyện của Ưng tộc, cùng chuyện của Thiện lão tiên quân đột nhiên chết thảm, sinh lực bị rút cạn, nàng cũng chỉ lờ mờ đoán ra tác dụng của viên đan dược mà ông ấy dùng tâm huyết cả đời để làm ra rồi chết đi. Bây giờ, cái khi nàng nhìn thấy độc trên người của Hạ Tử Dật, cùng với hoa văn của kết ấn trên người y, nàng mới hiểu được câu chuyện của Thiện lão, cùng nguyên nhân cái chết đột ngột của ông ấy.
“Ngươi yên tâm. Tạm thời quãng thời gian này ngươi cứ ngoan ngoãn ở trong kết giới này của ta đi. Đến khi ta tìm được cách để giải đan dược của ông ấy trong người hai người xong, ta sẽ có cách để hủy đi trận pháp này của ngươi.” Nàng ngồi xuống trước mặt y, thản nhiên.
Hạ Tử Dật nhìn Diệp Lạc Hy. Y biết quyền hạn của Diệp Lạc Hy phong quang vô hạn, nàng là kẻ nói được đương nhiên làm được. Hơn nữa, đây còn là sư phụ mà hắn tín nhiệm nhất, là người thân hiện tại của hắn. Cho nên, y càng có lý do để tin tưởng nàng sẽ làm được những gì nàng nói. Nhưng mà….
“Xin người đừng giải kết ấn này. Chỉ giải đi lời nguyền mà sư phụ đang chịu thay ta thôi, được hay không?” Y đã hỏi nàng như vậy.
“Tại sao? Tiểu tử ngươi tốt xấu gì cũng là do Không nhi đến trước mặt ta cầu xin cứu ngươi sống sót. Hà cớ gì phải bán mạng mình như vậy?” Nàng khẽ hỏi.
“Ta nợ huynh ấy. Cả đời này ta nợ huynh ấy. Chỉ có cái chết mới có thể trả hết nợ cho huynh ấy. Mẫu thân của huynh ấy bị phụ thân ta hại chết. Ta không thể….” Hạ Tử Dật còn chưa nói hết câu, Diệp Lạc Hy đã ra hiệu cho y ngưng nói lại. Nàng ôn tồn: “Không nhi hẳn cũng đã được lão nhiều chuyện Thiện lão tiên quân nói cho nghe hết mọi chuyện lão biết từ ngươi rồi. Ngươi cho rằng ta nuôi dạy Không nhi bao nhiêu năm nay, chút đạo lý “nợ cha cha trả, nợ con con trả” này mà hắn cũng không biết sao?”
Hạ Tử Dật khó hiểu nhíu mày nhìn Diệp Lạc Hy, dường như y chưa từng thấy ai có cái lối suy nghĩ này như nàng ta cả. Này là thế nào?
“Ngươi nợ tiểu tử ấy, chẳng qua cũng chỉ là nợ một từ xin lỗi, nợ thời gian để bù đắp lỗi lầm. Ngươi có thể ở bên hắn bù đắp lại lỗi lầm quá khứ không trọn vẹn của hai ngươi. Nhưng cha ngươi, lại nợ phụ mẫu hắn một mạng. Đương nhiên, nợ này phải do đích thân hắn đòi mới gọi là phải đạo. Hơn nữa….” Diệp Lạc Hy đứng dậy, đến trước mặt Hạ Tử Dật, xoa đầu y, nói rằng: “Nếu như Không nhi vì thù phụ mẫu mà tính kế lên đầu ngươi, thì ta nhất định sẽ ném nó vào lò luyện đan, luyện lại thành một xú tiểu tử thúi, ném đến Ưng tộc cho nó tiếp tục chịu khổ.”
Hạ Tử Dật đột nhiên hai hàng nước mắt lã chã, y nhìn nàng, lắp bắp hỏi: “Tại sao? Người vốn dĩ là người ngoài, nhưng tại sao người có thể thấu tình đạt lý đến như vậy? Tại sao người có thể đối xử với ta như vậy?”1
Nàng ngạc nhiên nha. Chết rồi, tiểu tử này khóc rồi, dỗ làm sao đây? Nàng chỉ có thể đưa tay ôm đứa trẻ ấy vào lòng, vừa xoa đầu y mà nói rằng: “Hảo hài tử. Ngươi đừng khóc nha. Hài tử tốt a, đừng khóc. Ngươi vất vả nhiều rồi. Mọi sự còn lại ta sẽ để Không nhi thay ngươi gánh vác tất cả. Được rồi. Đừng khóc nữa.”
Hạ Tử Dật lâu rồi mới có cảm giác như được a nương vỗ về, liền không nhịn được mà bật khóc to luôn. A, tại sao người này lại tốt với hắn như vậy chứ?
“Ha ha ha, đừng khóc nữa, ta xin ngươi đấy. Ngươi mà khóc nữa lát hồi tiểu Không nhi lại tưởng ta bắt nạt ngươi, lại quay sang trách ta là kẻ vô tâm nữa cho xem. Với cả, một tiểu tử sinh ra kiêu ngạo từ trong trứng, ngậm thìa vàng mà lớn lên như ngươi lại có thể vứt bỏ cái tôi, vì Không nhi mà dập đầu dưới chân ta, cầu xin ta thu lưu nó như thế, làm sao có thể là một kẻ xấu xa được chứ?”
Năm đó, khi Diệp Lạc Hy đến Ưng tộc, vốn là nàng muốn đến Ưng tộc để mượn sức mạnh của Ưng tộc mà đánh lui yêu ma ở phía Bắc lãnh thổ của nàng. Bọn họ sắp xếp cho nàng cùng Ma Long, Tam Lang cùng ba đứa nhóc Lưu Nhất Thanh, Kim Mặc Nghiên, Nhạc Tử Liêm ở một tiểu viện nhỏ bên cạnh đầm sen, cảnh tượng cũng được xem như nên thơ trữ tình.
Lúc đó, ai cũng nghe danh là ở Ưng tộc có một tiểu điện hạ vô cùng kiêu ngạo, lại vô cùng tàn ác. Lại có một tiểu hài tử bị tiểu điện hạ ấy bắt nạt đến mức nó thực sự xem mình như nô bộc. Chỉ là, nàng không ngờ rằng tiểu điện hạ cao ngạo trong lời đồn ấy lại quỳ dưới chân nàng, cầu xin nàng hãy thu lưu tiểu hài tử kia, khiến chính bản thân nàng cũng phải kinh ngạc.
Chỉ là không ngờ, mới đó mà đã năm trăm năm. Tiểu điện hạ kiêu ngạo kia nay đã vứt bỏ lớp vỏ cứng của mình, ôm lấy nàng khóc đã một trận, cuối cùng cũng chịu ngủ yên rồi. Nàng mới nhẹ nhàng thổi tắt đèn sáng, đốt một chút sáp thơm an thần rồi mới nhẹ nhàng mở cửa, ra ngoài.
Vốn tưởng Hạ Hàn Không sẽ quỳ ở bên ngoài mà chờ nàng đến mức hai mắt đỏ hoe. Không nhờ, nàng lại thấy được một cảnh tượng cũng khá đáng yêu.
Hạ Hàn Không gương mặt đỏ ửng vì rượu Quế Hoa, lại ôm bầu rượu rấm rứt khóc như trẻ con, bên cạnh là Hỗn Độn luôn vỗ vai hắn, hết lời khuyên can, mặc cho tiểu tử ấy khóc đến không biết thành cái dạng gì rồi, lại ôm cánh tay hắn, cọ cọ một hồi lại gọi cha.
“Nàng đừng cười. Ta chỉ có một mình nàng thôi đó. Hạ Hàn Không không phải là con của ta đâu.” Hỗn Độn nhìn nàng, hắn ủy khuất ra mặt, đôi mắt rưng rưng nhìn nàng giải thích.
Diệp Lạc Hy không nói gì, chỉ suỵt lên một tiếng rồi khẽ cười.
Bình minh ngày mai lên rồi.