Diệp Lạc Hy cảm thấy dưới chân mình trợt một cái, xém chút là mặt cắm xuống đất. Còn A Viên nghe xong, cảm thấy đầu óc choáng váng, mắc nghẹn luôn điểm tâm trong cổ họng. Thông Túy Viên Hầu đại danh đỉnh đỉnh trong tương lai xém chút nữa hưởng dương bốn tuổi vì nghẹn bánh a.
“Hắn không phải hài tử của ta. Hắn là biểu đệ ta.” Nàng chỉ tay về phía hầu tử.
“Ta mới không phải hài tử của nàng.” A Viên chỉ vào mình nói.
Lưu Tiểu Tuyết bĩu môi, chán nản, đưa tay ôm tiểu hầu tử lên nựng cho đã tay, làu bàu: “Chỉ là biểu đệ thôi sao. Thật tiếc quá đi. Con còn tưởng hôm nay sư nương ôm theo tiểu tử này tới là muốn khoe cho chúng con biết tiểu đệ đệ đã ra đời rồi chứ. Chúng con còn chuẩn bị sẵn hồng bao và quà mừng đầy tháng, đầy tuổi cho tiểu đệ đệ rồi a.”
Tát Dã Lang Minh đưa tay bẹo lấy cái má bên trái của hầu tử, nói: “Sư nương, thay vì là tiểu đệ đệ, con lại thích người sinh ra một tiểu muội muội hơn. Người xinh đẹp như vậy, hẳn tiểu muội muội lúc hãy còn bé xíu sẽ dễ thương lắm.”
Cố Nam Dương đưa tay chọt cái má bên phải của hầu tử, nói thêm: “Nhưng mà sư nương, không biết lần đầu người sinh sẽ là con của ai nha. Ngoài sư phụ ra thì hắn nói người có số đa phu, một chính thất mà có bốn phu quân. Nếu hài tử đầu người sinh ra là hậu duệ của sư phụ thì tốt biết mấy.”
Càng Tử Thanh đưa tay ngắt cái mũi của hầu tử, suýt bị đứa nhỏ này cắn. Hắn bất ngờ đem ra đồ ngọt của chỗ hắn nhét vào miệng của đứa trẻ này xong, lại nói: “Ta lại nghĩ, người sinh thế nào cũng được, nhưng vạn nhất đừng sinh nam hài. Sư phụ nhà chúng ta, rồi còn những tên khác, tên nào máu chiếm hữu sư nương cũng cao đến chọc trời. Nếu sinh ra nam hài, nó bám mẫu thân, tranh sủng với cha. Không khéo đứa trẻ còn chưa kịp trưởng thành đã bị sư phụ bóp chết từ trong nôi luôn rồi.”
“Ngươi nói cái gì mà nghe ghê quá vậy? Bọn hắn dám làm vậy, khéo biểu tỷ ta bỏ đi, sư phụ các ngươi mất vợ, có phải lỗ còn to hơn không?” A Viên cất tiếng phản bác ngay.
Mà trong khi đó, Diệp Lạc Hy cũng đang nhàn rỗi xem trận tỷ thí muốn tóe lửa trên trời kia.
Đồng ý là ảo ảnh của Ma Uyên Dạ Hành không thể nào làm hại được nhân loại, nhưng Ma Uyên Dạ Hành này cũng đã đạt đến cảnh giới tiểu quân chủ cấp năm. Thực lực so ra cũng tương đương với một linh đế. Sáu người tham chiến thì cũng chỉ có năm người có thực lực đạt Linh Vương cảnh, còn Chung Hương cũng chỉ mới là học đồ, thực lực cũng chỉ có thể nói là đánh từ xa, bổ trợ cho mọi người cùng tiến lên mà thôi.
Nếu so sánh ra thì, trên linh vương còn có cảnh giới linh hoàng, rồi mới tới linh đế cảnh. Vị chi là, một ngàn người đạt linh vương cảnh mới có thể đấu lại một linh đế cảnh. Cho nên, thực lực đã sớm lộ rõ sự chênh lệch. Tuy nhiên, trong suốt quá trình dạy dỗ Đông Phương Viêm tiếp xúc với Ma thố, Diệp Lạc Hy đã sớm truyền cho hắn cách dẫn dắt quân binh của mình. Chính là phương pháp lấy ít địch nhiều, lấy yếu thắng mạnh. Mấu chốt của trận chiến không phải nằm ở những quân đánh chủ lực mà là nằm ở người yếu nhất trong những người tham chiến. Tuy nhiên, sử dụng thế nào, cái đó còn phải để người tương lai ngồi lên ngôi vị quân vương như Đông Phương Viêm dẫn dắt.
Ý này, Đông Phương Viêm đã hiểu. Nhưng đó chỉ là trên lý thuyết. Còn về phần thực hành, nó đáng sợ hơn nhiều, tính nguy hiểm cũng cao hơn. Điều đó khiến Đông Phương Viêm tự hỏi, tổ tiên của hắn, Đông Phương Cảnh Ngôn đã làm sao để có thể trở thành nhà quân sự đại tài, nổi tiếng khắp Huyền Lạc đại lục cho được.
Đột nhiên, Đông Phương Viêm để ý thấy, cho dù cả bọn có đánh đến như thế nào, cũng không thể đánh vào được phần trung tâm của đám mây lớn. Hắn liền nảy ra một ý tưởng táo bạo.
“Diễm! Ngươi dùng một kích của ngươi, phá thủng trung tâm của đám mây đi!” Đông Phương Viêm la lớn.
Đông Phương Diễm tụ lại tất thảy băng căn của mình vào một kích trước mắt, cộng thêm có sự bổ trợ nhiệt tình của kim căn đã trở thành một kích rất lớn. Hắn dùng hết sức để phóng thẳng kích đó về phía đám mây.
Từ góc nhìn của Diệp Lạc Hy, có thể thấy được đây là một vụ nổ băng căn rất lớn, tính sát thương cực cao. Nếu như trên chiến trường, có thể đây là một đòn chí tử cho quân địch.
“Chà, đám nhân loại yếu ớt mà sư nương đem về thực làm cho người ta vô cùng tò mò đi. Thực lực của chúng cũng bá đạo phết đấy!”Cố Nam Dương đưa tay che ngang hàng lông mày, nheo mắt nhìn về phía xa xăm kia, tán thưởng.
Diệp Lạc Hy không nói gì cả, nàng im lặng quan sát trận đấu. Có lẽ vừa rồi, Đông Phương Diễm đã không đủ thông minh để đánh một đòn nhất kích tất sát như vậy vào trung tâm. Từ phi… nàng nhìn nét mặt kinh ngạc của Đông Phương Viêm đang nhìn chằm chằm về phía trung tâm đám mây lớn, gật gù. Thông minh hơn một chút rồi.
Đông Phương Viêm nhìn thấy, từ bên trong đám mây có một thứ gì đó đen đen, bông xù vừa nhảy qua lại giữa những đám mây. Hắn liền hiểu ra ngay lập tức. Hóa ra nãy giờ, bọn họ cố sức đánh thế nào cũng chỉ có thể đánh vào phần bảo vệ của thứ sinh vật kỳ lạ bên trong đám mây mà thôi. Chưa có đánh tới bên trong nha. Cho nên, Đông Phương Viêm chợt hiểu.
Hắn nhìn về phía Chung Hương và những người còn lại, đồng loạt hô lớn: “Tất cả đánh mở đường máu cho Chung tiểu thư!”
Chung Hương vẫn còn chưa hiểu chuyện gì. Nhưng khi nghe Đông Phương Viêm bảo như vậy, nàng liền khó hiểu. Bởi vì linh lực nàng tích tụ đã không còn đủ để nàng thi triển bất cứ cái gì nữa. Lúc này, đột nhiên từ đằng sau nàng, Đới Quân Ninh đã lao tới, tóm lấy cổ áo của nàng, kéo nhanh về phía trước.
“Ngươi làm cái gì vậy? Buông ta ra!” Chung Hương dãy dụa.
“Ngậm miệng lại cho ta. Coi chừng ta xé rách miệng ngươi. Ta chẳng hiểu Cốt Tử muốn đem cái tên chỉ mới là học đồ sư như ngươi ra chiến trường là muốn tốt cho ngươi hay là muốn giết ngươi nữa.” Đới Quân Ninh vừa nghiến răng tức giận, vừa né tránh một cách thuần thục các đám mây dày đặc luôn đánh những tia sét lớn về phía bọn họ, vừa đánh trả những tia sét đánh về phía hai người họ.
“Chung Hương, ngươi mau nhân thời gian này tích độc xuống lòng hai bàn tay như cách mà Cốt đại nhân đã chỉ ngươi đi!” Đông Phương Viêm nói vọng tới.
Bọn họ đã hiểu đại ý của Đông Phương Viêm muốn làm gì rồi. Hai huynh đệ Chung gia tuy lo lắng cho muội muội, nhưng ở đây người chỉ huy bọn họ là Đông Phương Viêm. Bọn họ tin là Đông Phương Viêm sẽ không có ý xấu hại chết Chung Hương, cho nên liền cùng nhau phối hớp trước sau rất ăn ý.
Đới Quân Ninh vừa nghe Đông Phương Viêm nói, liền hiểu ra ngay Chung Hương có độc căn rất khác người. Liền cõng luôn nàng trên lưng.
Phía trước, Chung Nhược Đông và Đông Phương Viêm đã đánh mở ra một con đường ngắn nhất có thể để tiếp cận với trung tâm đám mây. Phía sau chính là Đông Phương Viêm và Chung Trương Sinh bọc hậu. Đi giữa chính là Đới Quân Ninh và Phong Như Ân đang mang theo Chung Hương đánh tới.
Nửa thời thần trôi qua, bọn họ cuối cùng cũng đã đến trung tâm của đám mây. Phía trung tâm mây mù dày đặc, đưa bàn tay ra cũng chẳng còn thấy nhau nữa. May nhờ có quang căn của Phong Như Ân, cho nên chuyện nhìn đường trong mây mù cũng không quá mức đáng sợ. Từ giữa trung tâm, người ta thấy những đám mây lớn tụ lại, như có linh tính mà hiện ra một gương mặt quỷ dị bằng sương, mây và sấm chớp đùng đùng. Nó há to miệng, cốt là có ý muốn nuốt chửng những con người bé nhỏ kia.
Lúc này, Đông Phương Viêm ra lệnh: “Chung Hương, phóng toàn bộ độc.”
Chung Hương nghe lệnh, mở mắt ra, tự thân mình bay lên. Từ trên trời, độc căn tụ thành một quả cầu lớn, đường kính cũng đến được một thước. Nàng cảm thấy thất vọng. Chỉ được chừng ấy thôi sao?
Nàng cũng chỉ đành nghe theo hiệu lệnh của Đông Phương Viêm, hướng tới cái miệng lớn đang mở rộng, muốn nuốt chửng bọn họ kia để nuốt chửng sáu người bọn họ thì Chung Hương nhắm rất chuẩn, trực tiếp ném cả khối độc lớn ấy về phía cái miệng lớn.
Ngay lập tức, tất cả mọi thứ ồn ào, hỗn độn xung quanh đều đột ngột ngưng đọng lại giữa chừng. Đám mây dường như có biến hóa, giống như trúng kịch độc. Từ trong đám sét đánh kia gào lên tiếng phẫn nộ, tức giận bạo phát. Toàn bộ tia sét đều tắt ngúm, đám mây đen cũng dần tan ra. Xung quanh mọi người đều có thể thấy rõ hơn mọi thứ xung quanh.
Cái thứ màu đen nhảy qua nhảy lại giữa bọn chúng mà Chung Nhược Đông vừa nhìn thấy ban nãy chính là một linh thú không biết thuộc giống nào, nhưng dường như nó đã nằm ngay đơ vì trúng độc cực nặng bởi Chung Hương.
Xung quanh bọn họ, bị bao bọc đến tứ phương chính là hàng vạn những yêu ma quỷ quái, nhìn trông như cương thi biết bay, con nào con nấy cũng to lớn và hiếu chiến.
Từ trong cái đám cương thi ấy, xuất hiện bóng dáng của một bà lão lưng còng mũi quạ. Ánh mắt bô lão ấy nhìn về phía đám nhân loại, đầy căm giận mà rít lên những âm thanh ma quỷ, không ai hiểu gì qua kẽ răng.
Cái âm thanh như chọi thủng màng nhĩ người nghe ấy khiến mọi thứ xung quanh trở nên ù đi. Thậm chí là Tứ Đại Ma Vương bên dưới, cùng A Viên cũng chịu ảnh hưởng không kém.
Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~