"Ăn cơm đi."
Giang Châu thu tầm mắt lại, cười nói với Liễu Mộng Ly.
Liễu Mộng Ly gật đầu.
Cúi đầu nhìn bát cơm tẻ trước mặt mình.
Hơi nóng mang theo hương vị cơm tẻ, hung hăng tràn vào xoang mũi của mình.
Khoé mắt của cô bị hơi nóng hun cho hơi đỏ lên.
Vội nhanh chóng cúi đầu, cầm đũa lên, gắp một đũa cơm tẻ, đưa vào trong miệng.
Cơm tẻ nóng hổi.
Nồng nặc hương vị cơm tẻ.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi thanh niên trí thức như cô xuống nông thôn rồi gả cho Giang Châu, lần đầu ăn cơm tẻ.
Thật là thơm nha.
Liễu Mộng Ly nhai nhai, nước mắt bèn rơi xuống.
Nàng sợ hai đứa bé thấy, vội len lén cúi đầu, dùng lòng bàn tay lau nước mắt, lưu luyến nuốt xuống cơm tẻ trong miệng.
"Ma ma, ăn có ngon hay không?"
Đoàn Đoàn ngẹo cái đầu nhỏ, chu môi về phía Liễu Mộng Ly, lộ ra một khuôn mặt phụng phịu tươi cười.
Liễu Mộng Ly nhanh chóng gật đầu.
Mà Giang Châu còn đang ăn cơm.
Hắn thật sự quá đói rồi, không có chú ý tới sự khác thường của Liễu Mộng Ly.
Sau đó, bỗng nhiên nhìn thấy một cái muỗng nhỏ, run run đến trước mặt của mình.
Cánh tay nhỏ bé gầy teo vươn tới.
Trong cái muỗng gỗ biến thành màu đen, là một miếng thịt nạc.
Giang Châu sửng sốt.
Hắn vô thức nhìn về phía muỗng gỗ, bèn nhìn thấy trên gương mặt đáng yêu ngây thơ của Viên Viên, lộ ra cảm xúc tràn ngập mong đợi.
"Ba ba, thịt thịt này, ăn ngon, ba ba ăn ~ "
Viên Viên nói bằng giọng còn đầy mùi sữa.
Thấy Giang Châu lo lắng, không nhận.
Chân mày nhỏ của Viên Viên bỗng nhiên nhíu lại.
Lần nữa lay lấy cái bàn, thân thể nhỏ bé cố gắng mò mẫm về phía trước.
"Ba ba, ăn nha ~ "
Giọng nói nhỏ bé mềm bại đáng yêu thành công gọi lý trí của Giang Châu trở về.
Mũi hắn bỗng nhiên chua xót, nước mắt cay xè nóng rực, trào dâng mãnh liệt trong hốc mắt.
Đây là đời trước của hắn, cảnh tượng đã khiến hắn bao nhiêu lần tỉnh dậy nửa đêm.
Con gái đáng yêu, vợ xinh đẹp, người một nhà ngồi bên bàn, cùng nhau vui vẻ hòa thuận ăn cơm.
Trọng sinh một đời.
Mình thật sự làm được rồi.
Giang Châu dùng sức hít sâu một hơi, kìm nén giọt nước mắt đang trào ra.
Con đang ở đây.
Hắn không thể rơi lệ.
Giang Châu mỉm cười rất tươi.
Cầm lấy cái muỗng, ăn một ngụm hết cả miếng thịt.
Thật sự rất thơm.
Vào thời đại này, thịt heo đều là thịt heo nhà nuôi, ngay cả ớt, cũng là ớt địa phương của thôn Lý Thất.
Vị thịt tràn ngập ở giữa răng, cùng khuôn mặt tươi cười ngây thơ của hai cô con gái.
Liễu Mộng Ly thì ngồi ngay bên cạnh mình.
Mọi thứ đều là thật.
Từ lúc Giang Châu trọng sinh tới nay, sự lo lắng không yên trong lòng, đều theo một miếng thịt xào ớt này, nuốt thẳng xuống bụng.
"Ba ba, ăn có ngon hay không?"
Viên Viên cười ngọt ngào hỏi.
Giang Châu ra sức gật đầu.
"Ăn ngon, Đoàn Đoàn cùng Viên Viên ăn nhiều chút, như vậy mới có thể thật cao thật khoẻ."
Giang Châu cười nói.
... ... ...
Đêm đến.
Hai đứa con nít nắm ở trên giường chơi đùa.
Một chiếc đèn dầu hoả vặn ngọn lửa to chừng hạt đậu, khiến cả nhà nổi bật trong ánh đèn lu mờ.
Thấy Giang Châu đi đến.
Hai đứa con nít vô cùng vui sướng.
"Ba ba! Tới chơi đi! Đoàn Đoàn muốn cưỡi ngựa ngựa ~ "
"Viên Viên, cũng muốn! Muốn ba ba ôm ôm ~ "
Hai đứa con nít.
Giang hai cánh tay chạy như bay về phía Giang Châu.
Giang Châu nhanh chóng đưa tay đón lấy.
Hắn nói: “Chờ một chút có được không? Ba ba lắp bóng đèn trước đã."
Bóng đèn?
Danh từ này đối với hai đứa con nít còn hôi sữa thì rất xa lạ, chưa từng nghe bao giờ ấy.
Giang Châu buông Đoàn Đoàn Viên Viên, từ trong túi móc ra bóng đèn.
15W.
Tuy không sáng lắm nhưng nó mạnh hơn đèn dầu gấp nhiều lần.
Vào thời đại bấy giờ, tại thôn Lý Thất, gia đình có thể lắp bóng đèn, tuyệt đối không quá 5 nhà.
Dù sao mua đèn, bật đèn, cái nào chẳng phải tốn tiền.
Mọi người đều là nông dân, kiếm sống trên đồng ruộng, ai dám xài sang như thế?
Mà Giang Châu trọng sinh về đây, cái gì cũng có thể làm quen, chỉ có việc không có đèn, hắn thật quen không được.
Với điều kiện của gia đình hiện tại, muốn mỗi căn phòng đều lắp bóng đèn, hiển nhiên không thực tế.
Thế nhưng Giang Châu thầm hiểu, ăn một miếng thịt sao mập được.
Hắn sẽ làm từng bước.
Trước tiên nâng cao chất lượng sinh hoạt của ba mẹ con hẵng nói.
Nếu không... ban đêm đi tiểu đêm, lại cụng đầu vào nhau, vậy thì đâu lắm à nha.
... ... . . .
Nhà Trần Hồng Mai sát vách.
Đội trưởng đội sản xuất Giang Phúc Toàn vừa mới giải quyết những việc vặt vãnh ở đội sản xuất, đi trở về nhề, cái bụng rỗng không.
Trong nồi còn có 2 củ khoai lang.
Tuy thơm nức, thế nhưng cho dù ngon bao nhiêu đi nữa ăn nhiều năm như vậy cũng ngán nha.
Giang Phúc Toàn thở dài, không chịu nổi cơn đói, ông ta cầm lấy củ khoai lang, cắn ngấu nghiến.
Trong phòng bếp tối thui, Trần Hồng Mai bỗng nhiên thò đầu ra từ sau bếp.
"Phúc Toàn, sao giờ mới về?"
"Cái bà này! Sao không lên tiếng? Dọa ma hả!"
Giang Phúc Toàn sợ đến mức suýt chút nữa đánh rơi củ khoai lang trong tay xuống đất.
Trần Hồng Mai nói thầm: “Già đầu rồi, sao lá gan lại nhỏ như vậy?"
"Già đầu cũng không chịu nổi bà doạ ma!"
Hôm nay Giang Phúc Toàn đang bực mình.
Hai anh em Đại Ngưu Nhị Ngưu ở đầu thôn, hôm nay bởi vì tranh giành trâu cày ruộng nên đã tranh cãi nguyên cả một ngày.
Thanh quan khó xử chuyện nhà, chuyện vặt vãnh không đáng kể sự tình, làm phiền mình cả một ngày, đang gấp ươm cây giống cho ruộng nhà mình đây.
Chán quá.
Trở về với cái bếp lạnh lẽo và cái nồi nguội ngắt, chỉ còn lại 2 củ khoai lang.
Có thể không chán sao?
Trần Hồng Mai nghe ra sự không hài lòng trong giọng nói của Giang Phúc Toàn, cũng lập tức nổi cơn tam bành.