Diêu Quyên lúc này lâm vào trong nỗi sợ cực lớn.
Chị nhìn chằm chằm miếng thịt trong túi giấy dầu, có chút không dám tin tưởng.
Kinh ngạc đưa tay ra, mở ra giấy dầu.
Lại thật là thịt.
Thịt heo óng ánh, Giang Châu cố ý phân hơn nửa thịt béo qua đây.
Thịt thứ thiệt!
Con trai Giang Hạo Minh chạy tới, giương mắt nhìn chằm chằm Thanh Minh Quả trong giỏ, đã bị mê muội.
"Mẹ, con ăn chưa no, con còn muốn ăn."
Diêu Quyên không nói gì.
Giang Hạo Minh đã tự cầm một cái, nhét vào trong miệng.
Lúc này Diêu Quyên mới tỉnh hồn lại, cau mày nhìn nó.
"Không thể ăn nữa, sáng sớm ngày mai chúng ta đưa đi cho ông nội con, nghe không?"
Giang Hạo Minh lại ăn một cái, tuy còn thèm, thế nhưng cuối cùng cũng không tiếp tục đòi.
"Dạ biết."
Diêu Quyên thở dài.
Trong lòng rối bời hoảng loạn, không biết làm sao.
Chuyện này, cứ để ngày mai kể với chồng mình và cha mẹ, chị là phụ nữ, thật sự là không quyết định đúng đắn được.
Đang nghĩ ngợi, Diêu Quyên xách giỏ lên.
Lại phát hiện dưới cái giỏ có một tờ nhân dân tệ, lặng lẽ bị đè nặng.
Diêu Quyên cả kinh run tay.
Suýt chút nữa đánh rơi giỏ Thanh Minh Quả!
Nhân dân tệ? !
10 tệ!
Đây là. . .
Giang Châu cho? !
Sáng sớm hôm nay lúc ra cửa, Diêu Quyên chắc chắn trên bàn này trên tuyệt đối không có tiền!
Chắcc hắn, chỉ có thể là Giang Châu cho!
Trong tích tắc ngắn ngủi, Diêu Quyên lại mất hết hồn vía.
... ... . . .
Về đến nhà.
Giang Châu cũng không rảnh rỗi.
Hắn đi thẳng đến nhà của trưởng thôn Giang Trường Bảo.
Giang Trường Bảo vừa trở về từ cuộc họp ủy ban thôn, liếc mắt liền thấy Giang Châu đang chờ mình.
Da đầu ông tê rần.
Lập tức chỉ có thể cắn răng, kiên trì, cố nặn ra một nụ cười, đi tới nói: “Ôi, Giang Châu à, sao cháu lại tới đây? Có phải gặp phải khó khăn gì hay không?"
Giang Trường Bảo ngoài miệng thì rất khách sáo.
Nhưng trên mặt đều viết chữ cảnh giác!
Nhưng lúc này đây, Giang Châu lại thoải mái gật đầu.
Chú chăm chú nhìn Giang Trường Bảo.
"Thúc, là người kế tục chủ nghĩa xã hội, cháu không muốn níu chân thôn chúng ta! Cho dù gặp phải khó khăn lớn hơn nữa, cháu cũng phải tiếp tục cắn răng kiên trì!"
Vẻ mặt của Giang Châu đều viết nghiêm túc chăm chú.
"Đúng đúng!"
Đối với tư tưởng giác ngộ của Giang Châu, Giang Trường Bảo vội vàng để xuống tẩu thuốc trong tay xuống, vươn tay, vỗ vai của hắn, tán đồng nói.
"Giang Châu à, cháu có thể có tư tưởng giác ngộ này, vậy chứng minh tư tưởng của chú đã thăng hoa! Giác ngộ! Cháu nói đi! Cháu có khó khăn gì? Chi bộ thôn chúng ta chỉ cần có thể giúp một tay, tuyệt đối sẽ không keo kiệt!"
Giang Châu lúc này mới nói: “Chú, cháu cũng không có khó khăn gì khác, vẫn là chuyện mạ."
Hắn đi thẳng vào vấn đề.
Giang Trường Bảo sửng sốt.
Ông chợt nhớ ra.
Liễu Mộng Ly, vợ của Giang Châu, ngày hôm qua còn đến một chuyến, chính là vì chuyện mạ!
Giang Trường Bảo rơi vào thế khó.
"Giang Châu, không nói gạt cháu, trong buổi họp ngày hôm nay, chú cũng đã nhắc đến chuyện này, thế nhưng thật sự không có mấy người chịu. . ."
Giang Trường Bảo suy nghĩ một chút, nói: “Nếu cháu thật sự muốn, hôm nay cháu lại đi hỏi giúp cháu, bất quá có thể muốn tới bao nhiêu, ta có thể thật không dám hứa chắc."
Giang Châu cười cười, nói: “Chú, như vậy đi, cháu cũng không khiến chú khó xử."
"Cháu cũng không lấy không, nếu người nào có dư thừa mạ, bán cho cháu là được."
Giang Trường Bảo sửng sốt.
Một ngụm thuốc lá trực tiếp sặc ở trong cổ họng.
Ông ho khan hai tiếng, cuối cùng mới tỉnh trí lại, lúc này mới kinh ngạc nhìn Giang Châu, nói: “Cháu muốn mua? Bỏ tiền mua?"
Giang Châu gật đầu.
"Nhưng trong tay cháu không có nhiều tiền, cháu chỉ muốn thể hiện quyết tâm của mình, Giang Châu cháu không mượn không mọi người, cần trả tiền, cháu sẵn sàng trả."
Giang Châu nói lời này là thật.
Trên thực tế, mình thật sự không còn bao nhiêu tiền.
Trước tổng cộng chỉ còn lại 22 tệ 8 hào.
Sau đó mua thịt heo, lại tốn 8 tệ 5 hào, lại để lại cho anh trai chị dâu 10 tệ.
Hiện trong tay hắn chỉ còn 3 tệ 8 hào.
Hơn nữa, số tiền này, hắn tạm thời không định động vào.
Đây là số vốn hắn định dành để bắt đầu vụ làm ăn mới.
Nhưng dù sao mua mạ cũng cần một khoảng thời gian, vẫn còn kịp.
"Nhà của cháu chỉ có 3 mẫu đất, chú, chú xem như vậy được không, mạ nửa mẫu ruộng, cháu trả 1 tệ, chú giúp cháu thu trước, ngày mai cháu tới đây trả một nửa tiền, được không?"
Thấy Giang Trường Bảo còn do dự.
Giang Châu bỗng nhiên thời làm ra vẻ mặt bi thống.
"Chú, vì xây dựng xã hội chủ nghĩa, hưởng ứng hiệu triệu, cháu làm sao cũng không thể kéo chân sau của thôn Lý Thất chúng ta! Cháu thật vất vả mới có tư tưởng giác ngộ, chú, nếu bị nạn ngã ngay bước đầu tiên, cháu thật có lỗi với thôn Lý Thất chúng ta. . ."
Đầu lại bị chụp cái mũ rất nặng.
Giang Trường Bảo lập tức gõ đầu tẩu thuốc lá.
Cau mày nhòm Giang Châu nói: “Được! Chuyện này chú giúp cháu! Mạ thì nhà nào cũng có rất nhiều, chú sẽ nói thêm vài lời, bọn họ chắc chắn chịu!"
Giang Châu nghe vậy, nhếch miệng cười: “Vậy thì cám ơn chú!"
... ...
Rời khỏi nhà của Giang Trường Bảo, Giang Châu không về nhà.
Mà là đi mảnh ruộng ở thôn bắc.
Lúc này đã kết thúc ươm giống, mỗi hộ đều đang ở đây cấy mạ.
Cấy mạ thì cần ruộng nước.
Lúc này Giang Châu vẫn đang suy tư cách kiếm tiền.
Mặt trên ruộng có một tầng nước, giẫm vào, bùn chìm đến bắp chân, trong nước con đỉa cá trích đều có.
Đặc biệt trong động bùn, đầu xuân, lươn cá chạch, toàn bộ đều chui ra.
Giang Châu nhìn trúng chuyện này.
Tâm tư vừa có quyết định, bước nhanh hơn.
Lúc này những người lớn đang cấy mạ.
Trên khắp bờ ruộng đều là trẻ con đang chơi đùa.
Vào thời đại này, có rất nhiều trẻ em không được đến trường.
Nhất là thời điểm nông vụ bận rộn, không ít trẻ em đều về nhà giúp đỡ làm việc đồng áng.
Lúc Giang Châu tới.
Vài đứa trẻ bảy tám tuổi đang bắt dế dưới cây hòe lớn.
Một đứa nói mình bắt được đại tướng quân, một đứa nói dế trong tay mình là hoàng đế.
Chơi đùa cực kỳ vui vẻ.