Trực tiếp để ở trong xưởng, đợi xí nghiệp nuôi heo tới thu.
Giá cả dù không cao, nhưng tiện.
Bảo vệ nhìn thấy Giang Châu lại đưa qua một điếu Hồng Tháp Sơn, lập tức cắn răng, bất đắc dĩ cười cười.
"Thằng nhóc này thực sự biết cách làm người."
Ông tiếp nhận, nói: “Cháu chờ ở đây, chú đi vào trong hỏi thăm giúp cháu!"
Giang Châu nhếch miệng cười nói: “Dạ! Cảm ơn chú!"
Có câu há miệng mắc quai, lời này không hề giả.
Ông bảo vệ cầm thuốc của Giang Châu, sau khi đi vào, trong chốc lát liền bước ra.
Ông mang nụ cười trên mặt.
Giang Châu vừa nhìn liền an tâm.
"Chú, thành rồi sao?"
Giang Châu hỏi.
Ông bảo vệ lập tức nhếch miệng cười: “Có thể không thành sao! Lãnh đạo bọn chú nói, nếu cháu thật muốn mua, mua 50 cân trở lên với giá 3 hào một cân, 300 cân trở lên chính thì giá 2 xu một cân, cháu à, cháu tự xem muốn bao nhiêu, nếu như thật không muốn nhiều như vậy cũng không sao, chú lại đi nói giúp cháu."
Tốt quá!
Giang Châu vừa nghe thấy giá tiền này, lập tức mừng đến mức suýt chút nữa cười ra tiếng!
Trong thôn đều bán giá 7 xu một cân.
Mang từ xưởng ép dầu trở về, nếu như 300 cân trở lên, chính là giá 2 xu một cân.
Chênh lệch lợi nhuận lên tới 5 xu một cân!
Giang Châu ăn 3 cái bánh rán, lúc này bụng cũng không cảm thấy quá đói.
Lập tức cười nói với ông bảo vệ đối diện: “Chú, vậy mua 300 cân!"
Bảo vệ nghe vậy, ánh mắt nhìn Giang Châu có thêm mấy phần tán thưởng.
Mặc dù có xe đẩy tay, thế nhưng phải kéo 300 cân hàng, đây thật không phải là chuyện dễ dàng.
"Được lắm chàng trai, có thể chịu được cực khổ, chú sẽ dẫn cháu đi lấy hàng."
Bảo vệ nói.
Đứng dậy mang theo Giang Châu đi vào nhà kho.
Bã bánh dầu phộng đều chất đống ở trong kho hàng.
Mỗi khối bánh đều là 10 cân, 300 cân, cũng chính là 30 khối.
Chất đống gọn gàng ở trên xe.
Giang Châu cũng nghiêm túc lấy tiền, đưa cho kế toán đi theo.
"Tổng cộng là 2 tệ, xin bác cầm."
Tuy chỉ có 2 tệ, thế nhưng Giang Châu vẫn hai tay đưa tới.
Động tác này khiến cho kế toán đi theo tăng thêm hảo cảm.
"Được, tôi xuất hoá đơn cho cậu."
Kế toán nói, rồi xuất hoá đơn cho Giang Châu.
Cầm hóa đơn, Giang Châu cột kỹ đống hàng, sau đó dùng sức, đẩy xe về phía trước.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Phát hiện mặc dù có hơi nặng, thế nhưng vẫn trong phạm vi chịu được.
Giang Châu đẩy xe, vết bánh xe nặng nề dán vào mặt đường, dần dần biến mất trên giao lộ.
... ... ... ... ...
Lúc về đến nhà, Giang Châu phải mất hơn 1 tiếng rưỡi.
300 cân hàng.
Ban đầu còn cảm thấy ung dung, nhưng càng về sau lại càng thấy tựa như có ngọn núi nhỏ đang đè lên vai của mình.
Hắn cắn răng, cố gắng hơi sức cuối cùng, vừa đi đến cửa sân nhà mình, hắn bèn mệt mỏi toàn thân run rẩy, đặt mông ngồi ở ngưỡng cửa.
Liễu Mộng Ly đang nấu cơm.
Nghe tiếng của Giang Châu, cô vội quay đầu nhìn ra ngoài sân.
Vừa nhìn đã nhìn thấy Giang Châu mệt mỏi toàn thân ướt đẫm, ngồi ở cửa nghỉ xả hơi.
Cô sửng sốt, nhanh chóng cầm khăn mặt cùng một chậu nước ấm, bước nhanh về phía Giang Châu.
"Làm sao vậy?"
Liễu Mộng Ly khẩn trương hỏi, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ngẩng đầu lên, vừa nhìn lên chồng bã bánh dầu phộng trên xe, cô lập tức hiểu là chuyện gì.
"Thứ này nặng lắm, sao anh lại đẩy về nhiều như vậy?"
Liễu Mộng Ly vội vàng vắt khô khăn mặt, đưa về phía hắn.
"Lau người đi, đừng để bị cảm."
Giang Châu cười nhận lấy, qua loa lau lau ở trên người mình, nói: “Mua được từ xưởng ép dầu, 2 xu một cân, thôn chúng ta có không ít người trong nhà có nuôi heo, bã bánh dầu phộng này chắc chắn bán chạy, đến lúc đó, giầy của Đoàn Đoàn Viên Viên cùng áo quần của em, có thể mau chóng mua được rồi."
Trong giây phút này, Liễu Mộng Ly chỉ cảm thấy trái tim của mình như bị vật gì đó cắn khẽ.
Từ huyện thành trở về, đẩy những 300 cân.
Mệt mỏi đến mức cầm khăn lông cũng run tay.
Chính là vì mua quần áo và giầy cho mình và con.
Chóp mũi của Liễu Mộng Ly bỗng nhiên thấy xốn xang.
Cô rầu rĩ nhòm Giang Châu, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì cho phải.
Giang Châu lại không để ý đến cảm xúc của Liễu Mộng Ly.
Hắn thật sự cực kỳ mệt mỏi.
Đây lần đầu tiên hắn đẩy hàng nặng như vậy, chắc có lẽ thêm mấy lần nữa cũng thành quen.
Dùng nước ấm lau người, lại nhận lấy một chén nước lớn do Liễu Mộng Ly đưa tới, uống ừng ực liên tục 3 bát, Giang Châu cuối cùng mới lấy lại được sức.
Hắn nhếch miệng cười, đứng lên, đẩy xe đẩy tay vào góc sân.
Liễu Mộng Ly nhìn hắn bởi vì dùng sức mà mặt đỏ lên.
Rốt cục nhịn không được, đi tới, mở miệng nói: “Có tiền thì có tiền, không có tiền thì không có tiền, thời gian trước khổ như vậy, tui và Đoàn Đoàn Viên Viên vẫn sống được, sau này vẫn sống được thôi."
"Anh cứ làm vậy, thật sự là quá cực khổ."
Lời này, mang theo lo lắng cùng không nỡ mà bản thân Liễu Mộng Ly cũng không nhận ra được.