Diệp Mẫn Kiệt thấp thỏm không yên. Nghe Trịnh Trung Quang gọi mình, hắn rốt cục hồi thần lại, nhìn Trịnh Trung Quang, miễn cưỡng lộ ra một khuôn mặt tươi cười. Lúc này, trong viện không có ai. Giang Châu trong phòng, Đoàn Đoàn Viên Viên đang khóc lóc ầm ĩ, Giang Châu cùng Mộng Ly đang khuyên nhủ. Âm thanh loáng tháng, lại hơi ồn nên nghe không rõ. Hầu kết của gã nhúc nhích, gã nuốt nước miếng cái ực, dường như nhận thấy ánh mắt của Diệp Mẫn Kiệt, Trịnh Trung Quang cười nói: “Quân Đoàn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.