“Dương Thụ Long!" Anh ta cười hề hề, bắt tay Giang Châu. Hai người coi như làm quen. Giang Châu làm người, mặt lạnh, tim nóng. Mỗi lần nhìn thấy Dương Thụ Long ăn mảnh nhỏ bánh màn thầu, hắn thầm hiểu, cũng không nói ra, chỉ là lúc mua cơm hộp sẽ mua thêm một phần. Dương Thụ Long mấy lần đều cảm kích rớt nước mắt. Há miệng, huyên thuyên, dùng giọng đặc sệt Bắc Kinh, kể hết chuyện của thủ đô từ tận hàng trăm năm trước. Giang Châu coi như nghe để giải buồn cũng không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.