Nhưng lúc một nhà bốn người ăn mì xong chuẩn bị rời đi, Giang Châu không biết, hắn bị người ta nhận ra.
Bởi vì nơi này cách cửa Cung Tiêu Xã không xa.
Phần lớn người trong thôn lên huyện thành mua đồ ăn đồ vật, đều phải tới nơi này.
Giang Phúc Toàn tới cân thịt.
Tiện thể tới Cung Tiêu Xã, mua một chút diêm và dầu hoả.
Đêm qua lúc trở về, dầu hoả trong nhà dùng hết rồi, khiên căn tối thui như mực, bà vợ suýt chút nữa kém hù chết mình.
Cho nên ngày hôm nay đi đến cửa hàng để cân thịt, lúc trở về lại tới Cung Tiêu Xã mua dầu hoả.
Lúc đi qua sạp bán mì, ông muốn ăn no rồi mới về, xa xỉ một lần.
Không ngờ lại nhìn thấy Giang Châu mang theo Đoàn Đoàn Viên Viên cùng Mộng Ly đi ra ngoài.
Hắn đẩy xe đẩy tay, rất dễ nhận ra.
Trên xe dường như còn đựng không ít đồ.
Chỉ là đều để trong túi ni lông, ông không nhìn ra được.
Thế nhưng, có vài điều có thể khẳng định.
Giang Châu cùng Mộng Ly, còn có hai đứa bé, vừa ăn mì ở chỗ này.
Giang Phúc Toàn đứng nguyên tại chỗ, choáng váng một lúc mới tỉnh hồn lại.
Ông xoa xoa hai bàn tay, suy nghĩ một chút, đi về phía sạp bán mì.
"À, đồng chí, tui muốn hỏi ba tô mì này, là người lớn và con nít vừa ăn sao?"
Giang Phúc Toàn hỏi.
Bà chủ vừa lúc qua đây dọn tô, nghe Giang Phúc Toàn nói thế, thì liền cười đáp.
"Đúng vậy! Hai vợ chồng trẻ, còn có hai cô con gái sinh đôi, trông rất xinh đẹp!"
Vậy thì có thể chắc chắn rồi!
Giang Châu!
Tên vô công rỗi nghề nổi tiếng trong thôn!
Lại mang theo vợ con tới ăn mì? !
Hắn kiếm tiền từ đâu ra?
Giang Phúc Toàn gọi một tô mì, ngồi ở chỗ Giang Châu vừa mới ngồi, suy nghĩ một lúc, lại tự lắc đầu.
Nếu nói Giang Châu tự mình ăn mì, cũng không phải là chuyện ngạc nhiên.
Đứa cháu trai này của ông tuy đã kết hôn, sinh con, nhưng không có gì khác đàn ông độc thân.
Chỉ mình ăn no, hắn căn bản mặc kệ vợ con.
Hai cô con gái, đói đến mức da bọc xương, thường xuyên đói bụng đến mức khóc thét.
Cháu của ông thì ngay cả nhìn cũng không nhìn.
So với việc Giang Châu ăn mì.
Giang Phúc Toàn cảm thấy, hắn mang vợ con cùng đi ăn. Đó mới là điều khiến người ta kinh ngạc nhất!
"Thằng khốn này, không chừng ấp ủ mưu đồ xấu xa gì đó!"
Giang Phúc Toàn cau mày.
Suy nghĩ phức tạp.
Tuy ông ước gì người cả nhà đều xoay quanh con trai của mình Giang Minh Phàm.
Thế nhưng, nghĩ lại, Giang Châu cũng là cháu của mình, dòng máu của Giang gia.
Nếu hắn thật làm ra chuyện bán vợ con kiếm tiền.
Ông không khỏi cảm thấy thật nhục cho Giang gia.
Mấu chốt hơn là con của ông, Giang Minh Phàm sau này tốt nghiệp, sẽ ăn cơm nhà nước!
Nếu có một thằng em họ như vậy, khó tránh khỏi có ảnh hưởng!
Điểm này, Giang Phúc Toàn tuyệt đối không cho phép!
Đang lúc Giang Phúc Toàn suy nghĩ đầy mâu thuẫn, tô mì xương thịt đã được mang lên.
Giang Phúc Toàn ngửi mùi hương của tô mì, không nghĩ nữa.
"Ăn trước đã, lát trở về dạy dỗ thằng ăn hại này hai, không được nữa thì để cha đứng ra!"
Ông hạ quyết tâm, sau đó vội vã ăn tô mì xương thịt.
... ... ... ...
Một nhà bốn người về đến nhà.
Giang Châu mệt mỏi, người đầy mồ hôi.
Đồ trên xe đẩy tay rất nặng, hơn nữa còn thêm hai đứa con nít, thật sự có chút quá tải.
Đẩy xe vào trong sân.
Lại ôm hai con để xuống đất.
Đoàn Đoàn Viên Viên ăn uống no nê, một đứa chạy quanh sân với cái túi chứa đầy kẹo.
Giang Châu ngồi trên tảng đá trong sân nghỉ ngơi.
Tay quạt gió, tay múc nước từ trong thùng nước để uống.
Dọc đường đi, hắn khát cháy cổ.
Sau khi uống xong, phát hiện Liễu Mộng Ly đứng ở một bên, cầm trong tay chậu sứ vừa mua.
"Làm sao vậy?"
"Nấu nước."
"Nấu nước để làm chi?"
Giang Châu nghi hoặc.
"... Lau vết thương cho anh."
Liễu Mộng Ly dừng một chút, nói: “Người đầy mồ hôi."
Giang Châu nghe vậy, nhếch miệng cười.
"Cảm ơn."
Thấy hắn lại nói cảm ơn với mình, Liễu Mộng Ly chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng lên.
Cô không đáp lời, nhanh chóng đổ đầy một chậu nước, cho lên bếp đun lửa liu riu.
Trên thực tế, cô lo lắng vết thương dính mồ hôi sẽ nhiễm trùng.
Đêm qua tuy dùng tro cầm máu, nhưng hôm nay đã mua cồn i-ốt cùng băng vải, khử trùng xong lại băng bó, hiển nhiên ổn thỏa hơn.
Giang Châu thấy nước muốn sôi còn cần một lúc nữa, lập tức đứng lên, nói: “Mới vừa ăn mì, còn chưa đói bụng, chúng ta tối hẵng ăn."
"Ta đi ngắt ít lá ngải cứu về, đợi lát nữa chúng ta làm Thanh Minh Quả!"
Liễu Mộng Ly nhìn Giang Châu đi nhanh ra ngoài.
Kìm không được dặn dò: “Cẩn thận một chút, đừng đi chân núi nữa, nguy hiểm."
Giang Châu cười nói: “Được!"
Đi ra khỏi cửa.
Giang Châu thẳng đến bờ ruộng.
Lúc này hộ nào cũng đang tất bật với công việc đồng áng.
Sắp phải cấy mạ rồi, ươm giống chính là chuyện lớn hàng đầu.
Thấy kẻ ăn tàn phá hại Giang Châu hấp tấp đi ra từ trong nhà, lập tức có người nhịn không được xỉa xói.
"Xem thằng Giang Châu đi, quanh năm suốt tháng không kiếm sống, không phải vẫn sống thật tốt sao! Không giống như chúng ta, số khổ!"
"Sao anh lại so với hắn?"
Một người tiếp lời: "Cả vợ con hắn cũng có thể không cần, anh có bản lĩnh cũng vất bỏ vợ con đi!"
Mọi người đều vui vẻ.
"Anh không biết thôi, hôm trước tui đi ngang qua nhà hắn, còn nghe hai cô con gái đói đến mức đến khóc lớn! Anh nói coi, thằng ăn tài phá hại này còn là người sao? ! Tôi vô cùng khinh thường hắn!"
... ...