3 đứa trẻ Đông Tử rốt cục ăn xong bát thứ hai.
Lúc này đây, ba người coi như hoàn toàn ăn no.
Cái bụng tròn vo, mỗi bước đi đều khó khăn.
"Cảm ơn anh Giang!"
Đông Tử gãi đầu, mang theo hai đồng bọn nhỏ của mình tạm biệt Giang Châu.
"Anh Giang, vậy con lươn này, ngày mai anh còn thu không?"
Đông Tử hỏi.
Trong lòng bàn tay của nó còn đang siết chặt tờ tiền 1 tệ đấy!
Ưỡn cái bụng no căng tự nói với bản thân, nó vừa mới ăn xong hai bát canh gan heo lớn ngon nhất trần đời.
Nói thật, cho dù anh Giang không cho nó tiền, mỗi ngày cho nó ăn hai chén canh gan heo, nó cũng chấp nhận bắt lươn để đổi!
2 đứa trẻ còn lại tuy không nói chuyện, nhưng cũng giương mắt nhìn Giang Châu.
Giang Châu cười nói: “Được, vẫn là 6 hào một cân, ngày mai các em bắt đưa tới, bao nhiêu anh đều thu!"
Nghe Giang Châu nói như vậy, 3 đứa trẻ cuối cùng vui vẻ rời đi.
Giang Châu rửa 3 cái bát, bỏ vào trong tủ bát.
Trong chốc lát, đã nhìn thấy Liễu Mộng Ly trở về.
Liễu Mộng Ly không nói chuyện, thấy Giang Châu, cô bỗng nhiên có chút áy náy.
"Xin lỗi..."
Liễu Mộng Ly nhẹ giọng nói.
Giang Châu đang chuẩn bị cất canh gan heo trong nồi vào trong chậu sứ, bỗng nhiên nghe Liễu Mộng Ly xin lỗi.
Hắn sửng sốt, cứ tưởng mình nghe lầm.
"Tui không có mượn được trâu."
Liễu Mộng Ly nhẹ giọng nói.
Cô trông có chút uể oải, đi tới, ngẩng đầu nhìn Giang Châu.
"Giang Châu... hay là… ngày mai anh giữ con, tui vào ruộng hạ điền*."
"Ruộng quá nhiều cỏ, không cày thì dù có trồng lúa cũng nhất định không mọc nổi, đến lúc đó cũng không đủ nộp lương."
Liễu Mộng Ly cảm thấy nghẹn ngào.
Cô cũng không biết chuyện gì xảy ra, quỷ thần xui khiến mở miệng bảo ngày mai Giang Châu giúp đỡ giữ con.
Nếu đây là lúc trước, Liễu Mộng Ly chắc chắn nghĩ cũng không dám.
Nhưng thay đổi trong hai ngày qua của Giang Châu cô đều thấy ở trong mắt.
Liễu Mộng Ly nói xong, nhịn không được chờ đợi nhìn hắn.
Nhưng Giang Châu lại lắc đầu.
Liễu Mộng Ly bắt đầu lo lắng.
Giang Châu để chậu sứ trong tay xuống, đi tới, vươn tay đỡ bả vai của cô.
"Em không cần để ý những chuyện này, những chuyện này đều là chuyện của anh, để anh giải quyết là được rồi."
Giang Châu nghiêm túc nói: “Em yên tâm, tối đa 3 ngày, anh sẽ giải quyết hết ba mẫu ruộng của nhà chúng ta, có được hay không?"
Ánh mắt của hắn chăm chú.
Ánh mắt dịu dàng chân thành.
Liễu Mộng Ly rõ ràng không có chút nào tin tưởng lời nói của Giang Châu, thế nhưng lại vẫn quỷ thần xui khiến gật đầu.
Giang Châu hài lòng mỉm cười.
"Tới ăn canh."
Hắn cười nói.
Dứt lời, cầm một cái bát lớn, múc một vá gan heo từ đáy nồi cho Liễu Mộng Ly, cực kỳ thiên vị.
"Bên này còn có cơm cùng Thanh Minh Quả nóng hổi, em uống canh trước, sau đó ăn một cơm."
Giang Châu thấy cô sững sờ ở tại chỗ.
Hắn bèn kéo tay cô, đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống.
Lại nhét cái muỗng vào trong tay của cô.
"Ăn rất ngon, em nếm thử."
Một loạt động tác diễn ra, Liễu Mộng Ly phản ứng không kịp.
Cô dừng một chút.
Đến khi lấy lại tinh thần, bèn phát hiện một bát canh gan heo ở trước mặt mình.
"Đây là... gan heo?"
Liễu Mộng Ly dừng một chút, mở miệng nói.
Giang Châu gật đầu: “Ừ, em nếm thử, mùi vị ăn rất ngon."
Hắn nói, nhẹ nhàng hếch cằm về một chỗ cách đó: "Đoàn Đoàn Viên Viên làm chứng."
Nghe có người gọi mình, hai đứa con nít đang ngồi trên mặt đất xem con kiến, lập tức thở hổn hển chạy tới.
"Ba ba ~ "
"Ma ma ~ ma ma mập chưa? ~ "
Giang Châu xoa xoa đầu của hai đứa con nhỏ xíu.
Cười nói: “Các con nói cho mẹ biết, canh gan heo ăn ngon không?"
Hai đứa trẻ vừa nghe, bỗng nhiên thời đồng loạt gật mạnh cái đầu nhỏ!
"Ăn ngon! Ăn rất ngon!"
Đoàn Đoàn liếm môi một cái, lại nuốt nước miếng cái ức.
Đầy mong đợi nhìn về phía bát của Liễu Mộng Ly, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, lại cảm thấy mình đói bụng.
"Viên Viên, thích ăn gan heo, a ô! A ô!"
Viên Viên nói.
Chép chép miệng, làm động tác ăn không khí rất đáng yêu.
Liễu Mộng Ly cũng nhịn không được cười theo.
Cô lập tức cầm muỗng lên, múc hai khối gan heo, lần lượt đút vào trong miệng của hai đứa bé.
Thấy Đoàn Đoàn Viên Viên ăn rất hạnh phúc, lòng của cô cũng ấm áp theo.
"Ma ma, ăn ~ ăn ~ "
"Ăn ngon, ngọt ngào, thơm thơm ~ "
* Hạ điền 下田: Lễ bắt đầu làm ruộng. Ruộng xấu