Đó không phải là một dấu hiệu tốt. Trong đêm tuyết rơi, nghe thấy ai đó giẫm lên cành cây khô, nhưng cuối ngõ lại không có bóng người. Trong lòng Diệp Mẫn Kiệt lập tức cảnh giác. "Là ai? Tên tiếng đi!" Tiếng của Diệp Mẫn Kiệt vang lên rồi biến mất vào trong màn đêm. Trong ngõ nhỏ chỉ có một cơn gió nhẹ, vẫn không có ai trả lời. Diệp Mẫn Kiệt nhìn sang Giang Châu: "Có thể là mấy con mèo hoang, ông chủ Giang, anh đi sau lưng tôi." Giang Châu nheo mắt không nói...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.