Cô sững sờ, bỗng nhiên ngẩng đầu một cái, cái đầu va thẳng vào cằm Giang Châu. “Anh không sao chứ?” Liễu Mộng Ly giật nảy mình. Cô khựng lại một chút rồi vươn tay sờ sờ cái cằm của Giang Châu. Giang Châu hơi sửng sốt, sau đó nhìn Liễu Mộng Ly với một cái nhìn đầy ẩn ý: “Có chút đau.” Liễu Mộng Ly vội vàng nghiêng người, dùng ngón tay trắng nõn mềm mại xoa xoa cái cằm cho hắn, nhẹ giọng nói: “Anh cũng không nói một tiếng, tại sao muốn..." Cô đang nói đột nhiên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.