Chỉ vài tháng trước, cô vẫn còn bảo thủ, nhốt mình trong một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây kia, sẵn sàng làm con chim hoàng yến trong lồng, mỗi ngày trông ngóng người kia, ngóng trông xem người bà thích có đến nhìn bà một cái không. Lúc đó bà cảm thấy Liễu Kình Tùng là tất cả đối với bà, không có ông ta thì bà chẳng thể làm gì hơn, tựa như là một nụ tầm mà, chỉ có thể sống phụ thuộc vào người khác. Còn bây giờ ... Bà cúi đầu nhìn trang phục của...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.