Hắn nhìn bà chị lấy từ dưới đáy bàn một hũ dầu nhỏ màu trắng, rót dầu vào trong nồi bánh rán.
Dầu này vừa nhìn chính là dầu hạt cải chính gốc.
Sáng lại thơm nức.
Trong đầu của Giang Châu bỗng nhiên vọt ra một ý nghĩ.
"Chị ơi, dầu này là chị tự ép sao?"
Đại tỷ đáp: “Vậy chắc chắn rồi! Rau do nhà mình trồng, đã được ép trong nhà máy dầu ở phía bắc huyện thành vào năm ngoái, rất thơm!"
Giang Châu gật đầu, như có điều suy nghĩ.
Bà chị đổ dầu xong, nhận tiền, lúc này Giang Châu mới nói lời từ biệt với đối phương.
Hắn không đi thẳng đến thuỷ sản Cung Tiêu Xã.
Mà là đẩy xe đẩy tay quẹo trái quẹo phải, ở trong hẻm nhỏ, dừng ở bên ngoài một hẻm nhỏ.
Những kẻ lui tới nơi đây đều là thanh niên.
Ăn mặc đủ loại quần ống loa cùng áo jean.
Tóc cũng là kiểu tóc thịnh hành nhất hiện nay.
Giang Châu đứng ở đầu hẻm, nhìn vào bên trong, khóe miệng nở nụ cười.
Hắn đặt xe đẩy tay ở ven đường, đi vào bên trong.
Trước rạp chiếu phim, mấy thanh niên trẻ tuổi đang hút thuốc lá.
Một người như cây sào mặc áo khoác sợi tổng hợp đứng ở phía ngoài cùng.
Tóc tém dài, kiểu cắt tóc thịnh hành nhất hiện nay.
Khuôn mặt rất gầy, nhưng trông đầy sức sống, đặc biệt là đôi mắt rất to.
Lúc này đang đảo quanh nhanh như chớp, dường như đang đánh giá chung quanh.
Giang Châu đi tới, dừng ở trước mặt người này, cười cười.
"Hầu Tử, Hồng Kỳ Tử có bán hay không? Bao nhiêu tiền một hộp?"
Người như cây sào bị gọi là Hầu Tử sửng sốt.
Hồ nghi quan sát liếc nhìn Giang Châu trước mặt.
"Hai ta quen nhau sao?"
"Nghe danh nên mới tới tìm, lần trước ở rạp chiếu phim, thấy anh có hàng, người khác nói cho em biết Hầu Tử anh lợi hại nhất, hàng gì cũng có thể kiếm được."
Giang Châu đương nhiên là nói dối.
Người này tên là Hầu Tử.
Hồng Kỳ Tử là tiếng lóng trong ngành.
Cũng chính là thuốc lá Hồng Tháp Sơn.
Vào thời đại này, rất nhiều người vì kiếm tiền, nên làm chuyện đầu cơ trục lợi thuốc lá.
Giang Châu đời trước làm ăn buôn bán lớn, lớn nhỏ đều tiếp xúc qua, cho nên biết hạng người như Hầu Tử.
Nhưng kết cục không tốt lắm.
Nghe nói đầu cơ trục lợi bị phát hiện, sẽ phải ăn cơm tù.
Lúc này Giang Châu tới đây, là để mua thuốc lá.
Năm 82, nếu nói thứ gì khó mua nhất, thuốc lá chắc chắn là một trong số đó.
Mua thuốc lá cần chỉ tiêu, đám nông dân chân lấm tay bùn như họ, đừng nói là chỉ tiêu, ngay cả thuốc lá thật cũng hiếm thấy.
Phần lớn đều là tẩu thuốc bằng trúc do nhà mình làm, bỏ vào bên trong chút hạt thuốc lá.
Rít một hơi, một hơi có thể khiến phổi của mình đau đớn.
Thuốc lá là hàng hoá cao cấp.
Loại thuốc lá Hồng Tháp Sơn hút hàng số một ở huyện thành Khánh An.
Bao nhiêu người không lấy được.
Mà Giang Châu muốn đi thuỷ sản Cung Tiêu Xã nhờ vả người ta.
Đi hai tay không đâu được, lại là người nhà quê không có quan hệ, ai thèm để ý đến mình?
Đời trước làm ăn rất nhiều.
Giang Châu biết.
Không bỏ con tép sao bắt được con tôm.
2 gói thuốc lá, đổi nguồn tiêu thụ lâu dài, hắn vẫn cam lòng chio.
Hầu Tử vốn còn đang nghi ngờ đánh giá Giang Châu.
Lúc này nghe thấy đối phương nịnh bợ mình, gã thấy hơi phê.
"He he, chú nói đúng rồi đó, trong cả huyện thành này, hàng trong tay anh đầy đủ lại nhiều nhất! Nếu như chỗ anh không có, anh dám nói những chỗ khác trong huyện chắc chắn cũng không tìm được!"
Hầu Tử nói, sau đó hất mái tóc dài của mình, vẻ mặt đắc ý.
"Nói đi, muốn bao nhiêu gói Hồng Kỳ Tử?"
Hầu Tử hỏi.
Giang Châu suy nghĩ một chút, đưa ra 3 ngón tay.
"3 gói."
2 gói tặng người, một hộp bỏ túi hút dần.
Nhìn Giang Châu vừa ra tay mua liền 3 gói, Hầu Tử khó tránh khỏi nhìn hắn thêm vài lần.
Đám thanh niên gần đây mua thuốc hút, đa phần là mua vài điếu thôi.
Trong túi không có bao tiền.
Thế nhưng trong số đám thanh niên tới rạp phòng chiếu phim, có không ít con gái, để khoe khoang bản thân, bèn mua thuốc ở chỗ mình.
Rất nhiều người thậm chí vừa rít một hơi, nhìn bạn gái vừa đi, lập tức bóp tắt bỏ vào trong túi, đợi sau này lấy ra hút.
Mà người trước mắt này, vừa mở miệng là 3 hộp.
Còn thật là đại khí.
Hầu Tử nhìn Giang Châu, khó tránh khỏi coi trọng thêm.
"Hồng Kỳ Tử 2 tệ 5 hào một bao, chỗ anh rẻ nhất, chỗ khác đều lấy 2 tệ 7 hào, anh thấy chú mua nhiều, mới bán chú giá rẻ, chú chớ nói với người khác."
Hầu Tử khá thành thật.
Giang Châu biết gã nói thật.
Hắn cười nói: “Anh Hầu Tử thật trượng nghĩa."
Giang Châu nói xong, từ trong túi móc ra 1 tờ tiền giấy nhân dân tệ chuẩn bị sẵn đưa tới.
Hầu Tử cũng sảng khoái.
Mò mẫm từ trong cái hộp ở sau lưng, nhanh chóng lôi ra 3 gói Hồng Tháp Sơn.
"Đây, cầm chắc, đây là tiền thối của chú."
Tiền trao cháo múc.
Giang Châu bỏ tiền lẻ cùng 3 gói Hồng Tháp Sơn vào trong túi, lại nghe Hầu Tử khoác lác vài câu, lúc này mới rời khỏi.