Chỉ một lần.
Vì con.
Không ngờ bị Giang Châu bắt được.
Cô có chút ngượng ngùng, nhưng lại cảm thấy trong lòng quặn đau.
Nếu như không phải vì con, nàng làm sao có thể đi làm loại chuyện này?
Cô là thanh niên trí thức xuống nông thôn.
Từ sâu trong lòng tràn đầy kiêu ngạo.
Nếu không phải là bị bức đến tuyệt lộ......
Cô cũng không đến nỗi.
"Ai......"
Giang Châu bỗng nhiên thở dài.
Hắn đứng dậy, đi về phía Liễu Mộng Ly.
Sau đó, vươn tay, bỗng ôm cô vào trong ngực.
Liễu Mộng Ly sững sờ, cơ thể nhỏ bé lập tức cứng đờ!
Hắn!
Sao hắn đột nhiên ôm mình?
"Ngày mai, cho anh một ngày thời gian, anh đi kiếm tiền, cam đoan để em cùng con ăn được Thanh Minh Quả! Bánh nhân thịt! Anh cam đoan!"
Giang Châu chân thành nói.
Hắn ôm lấy Liễu Mộng Ly, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên vai của cô, sau đó buông ra cô.
Trong đêm tối, hắn không hề chú ý tới đôi má ửng hồng như sắp nhỏ ra máu cùng dái tai trắng nõn của Liễu Mộng Ly!
"Anh… anh làm được trước rồi nói sau! Nói mạnh miệng thì ai cũng nói được, tui… tuingủ trước..."
Liễu Mộng Ly cảm thấy rất rối bời.
Nàng luôn cảm thấy Giang Châu dường như có gì đó rất khác.
Nhưng lại nói không ra được.
Lập tức chỉ có thể gật đầu qua quýt, sau đó cúi đầu, khuôn mặt đỏ lên, đi nhanh vào trong phòng, nằm xuống bên người hai đứa bé.
Vậy xem ngày mai Giang Châu có thể làm được hay không!
Nói thật.
Côcũng không ôm ảo tưởng lớn lắm.
Với chỉ một bữa cơm, muốn để mình tin tưởng hắn đã hoàn toàn thay đổi?
Liễu Mộng Ly mấp máy môi, nhếch môi nở một nụ cười tự giễu.
Đến cùng là Giang Châu ngây thơ, hay là mình ngây thơ?
........................
Hôm sau.
Vừa rạng sáng.
Ngay khi con gà trống ở đầu thôn cất tiếng gáy thứ nhất, Giang Châu đã dậy rồi.
Hắn đầu tiên đun một ít cá vụn còn sót lại từ hôm qua, sau đó cho một ít rau muống vừa mới hái vào buổi sáng rồi hâm chín.
Buổi tối hôm qua còn lại 2 củ khoai lang, hắn cũng cùng luộc chín đặt trong nồi, làm xong mọi thứ, hắn đậy nắp nồi lên, giữ ấm.
Sau đó lại từ trong nhà tìm một giỏ rau cùng túi ni lông rồi đi ra cửa.
Trên thực tế, vào thời điểm trọng sinh mở mắt ra, Giang Châu chưa từng có một khắc không nhớ tới chuyện kiếm tiền.
Đích xác, đánh bắt cá trên sông, hay siêng năng làm việc đồng áng có thể lấp đầy dạ dày của Liễu Mộng Ly cùng hai con.
Nhưng quá chậm, quá vất vả.
Ăn no chỉ là truy cầu cấp thấp nhất, hắn muốn đền bù cho ba mẹ con, nhưng xa xa không chỉ có vậy!
Hắn trọng sinh!
Mang theo tin tức từ hậu thế, trọng sinh đến thập niên 80, đây là thời đại vàng ở khắp mọi nơi!
Hắn tuyệt đối có thể hoàn toàn thay đổi tất cả mọi thứ!
Hắn muốn cho ba mẹ con cuộc sống tốt nhất!
Mà Giang Châu biết rằng khó khăn nhất chính là việc tích lũy được hũ vàng đầu tiên.
Hắn hôm qua bắt cá, vẫn đang quan sát.
Giờ trên người mình không có đồng nào, muốn kiếm được hũ vàng đầu tiên, như vậy phải lợi dụng tài nguyên hiện hữu.
Lý Thất thôn ở gần núi lớn.
Thảm thực vật rất phong phú.
Hôm qua lúc hắn bắt cá đã tiện thể quan sát, phát hiện khắp đồng đều là lá ngải cứu.
Mặc dù thôn dân của Lý Thất thôn vì sắp đến Thanh Minh, nên hái không ít lá ngải cứu về nhà, nhưng thảm thực vật của Lý Thất thôn thật sự là quá phong phú, từng mảng lớn lá ngải cứu còn đang sinh trưởng tốt trên những cánh đồng.
Lá ngải cứu nhiều đến mức không có người hái, nhưng mà Giang Châu biết, nếu như bây giờ hái lá ngải cứu xuống, thừa dịp còn tươi, đưa đến huyện thành Khánh An cách đây để bán, đây tuyệt đối là thương phẩm hút hàng nhất!
Nơi đó có một nhà máy liên hợp thịt, còn có một khu nhà ở cho cán bộ, nhân viên của khu mỏ.
Giang Châu hiểu rõ, đây chính là hòm vàng đầu tiên từ khi hắn trùng sinh trở về!
Sắc trời vẫn là rạng sáng.
Giang Châu nhanh chóng thu gặt lá ngải cứu.
Hắn có tay chân nhanh nhẹn, nhờ trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, nên lúc vệt sáng màu bạc vừa hiện lên ở phương đông, hắn đã hái nguyên một túi ni lông lá ngải cứu cùng một chút rau dại.
Cần tay dại, hài nhi cúc, đều là rau dại ngon nhất vào mùa này.
Cũng là hương vị mà người trong huyện thành muốn ăn nhất.
Giang Châu đứng lên, mang túi ni lông lên vai, cầm rổ đi về phía huyện thành.
Hai dặm đường, nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn.
Hắn đi mất một giờ mới tới.
8h sáng.
Giang Châu tìm được khu chung cư dành cho gia đình nhân viên của khu mỏ.
Lúc này công nhân viên của mỗi nhà vừa đi làm, các bà chủ gia đình cũng đều đi ra mua thức ăn.
Ngày mai sẽ là Tết Thanh Minh, phải làm vài món ngon đãi đàn ông trong nhà, và tế tự tổ tiên.
Giang Châu cũng nghiêm túc, đi đến vỉa hè bên đường rồi ngồi xuống.
Hắn lấy ra giỏ rau, lại từ trong túi ni lông nắm một nhúm lá ngải cứu tươi mới còn mang theo giọt sương bỏ vào giỏ.
Các phụ nữ trung niên đi qua đi lại, đã nhìn thấy mấy thứ màu xanh lục này.
"Nè! Cậu bán gì vậy?"
Giang Châu còn chưa chào hàng, đã có một phụ nữ trung niên tới hỏi đồ.
Giang Châu lau mồ hôi trên đầu, cười nói: "Lá ngải cứu, ngày mai không phải Tết Thanh Minh sao, thứ này chính là vật nhất định phải có, không có lá ngải cứu, làm quả gì cũng không thơm! Thanh Minh Quả không có lá ngải cứu, sao có thể gọi là Thanh Minh Quả chứ!"
Người phụ nữ trung niên bình phẩm.
"Trông rất tươi nha!"
Tươi chứ sao không!
Đây chính là lá ngải mà Giang Châu hái vào sáng sớm, còn dính cả giọt sương đấy!