Ngày hôm sau.
5 giờ sáng, Giang Châu rời giường.
Hắn không ngủ được mấy.
Cả đêm vết thương cứ nhức mãi, sau nửa đêm mãi cơn buồn ngủ mới tới, gà trống lại gáy rồi.
Khi gà gáy lần thứ hai, Giang Châu vội vàng rời giường.
Trời vừa sáng.
Hắn đi vào phòng bếp, nhóm lửa, chuẩn bị dùng số cơm còn lại ngày hôm qua nấu cháo cho ba mẹ con.
Nhưng không ngờ lửa còn chưa bốc cao, chỉ nghe thấy tiếng cót két vang lên từ cánh cửa gỗ cũ nát.
Hắn ngẩng đầu lên bèn nhìn thấy Liễu Mộng Ly mang theo Đoàn Đoàn Viên Viên đứng ở cửa.
Hai đứa con nít hiển nhiên vẫn còn ngái ngủ.
Ngáp liên tục, mỗi đứa cầm lấy một tay của Liễu Mộng Ly.
Giang Châu sửng sốt.
"Lúc này mới 5 giờ, ba mẹ con thức dậy làm gì?"
"Hai đứa tự dậy."
Liễu Mộng Ly dừng một chút, nói: “Hôm qua nghe nói sáng sớm hôm nay anh còn phải lên huyện thành, sáng sớm gà trống vừa gáy hai đứa đã liền tỉnh, nhất quyết muốn đi với anh."
Cô suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: "Tui với con ở nhà cũng rảnh rỗi, đi theo phụ anh cũng tốt."
Đoàn Đoàn ngáp ngáp: “. . ."
Viên Viên buồn ngủ đến mức rũ xuống cái đầu nhỏ: “. . ."
Rõ ràng là ma ma đánh thức hai đứa! !
Hai đứa con nít thật sự rất buồn ngủ.
Thế nhưng lúc này thấy Giang Châu sắp đi ra ngoài, lập tức tỉnh táo.
Hai đứa con nít chạy về phía Giang Châu, nhếch miệng lộ ra nụ cười thật to, làm nũng, cọ mái đầu đầy tóc khô vào cánh tay của Giang Châu.
"Ba ba, Đoàn Đoàn cũng muốn lên huyện thành đi dạo!"
"Viên Viên, cũng muốn đi, ăn, bánh bánh, nha nha, nha nha ~ "
Hai đứa con nít nài nỉ, Giang Châu nào nỡ từ chối?
Hắn thở dài.
Dở khóc dở cười xoa nhẹ đầu của hai đứa con nít.
"Vậy được rồi."
Giang Châu bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng dậy, nói với Liễu Mộng Ly: “Em mang theo Đoàn Đoàn Viên Viên ở chỗ này chờ một lúc, anh đi lấy lá ngải cứu cùng măng trở lại, tiện thể mượn cái xe đẩy tay!"
Thấy Liễu Mộng Ly bằng lòng.
Giang Châu vội đứng lên, phủi phủi tay, đi ra cửa.
Liễu Mộng Ly thì dành thời gian rửa mặt cho hai cô con gái nhỏ.
... ... . . .
Giang Châu đầu tiên là lên Bàn Cửu Lĩnh, vác lá ngải cứu cùng măng đêm qua vất ở chân núi trở về.
Sau đó, đi tới nhà của Giang Trường Bảo ở ngay cửa thôn, gõ cửa.
Lúc này cũng đã tảng sáng rồi.
Người sống ở nông thôn buổi tối ngủ sớm, sáng sớm dậy cũng sớm.
Nhất là buổi sáng khí trời mát mẻ, làm việc thoải mái nhất.
Vì vậy, lúc Giang Châu gõ cửa, Giang Trường Bảo đã thức dậy.
Nghe tiếng đập cửa, Giang Trường Bảo đang rít thuốc, có chút buồn bực.
Mới sáng sớm, ai lại tới gõ cửa?
Không đi làm sao? !
Giang Trường Bảo mở cửa.
Nhưng khi ông thấy rõ kẻ đứng ngoài cửa, một làn khói thuốc lập tức nghẹn lại ở trong cổ họng!
"Khụ khụ! Con trai của Giang lão tam? Sao cháu lại tới đây?"
Giang Châu cả năm không đi làm, toàn chơi bời phá phách.
Chính là kẻ vô công rỗi nghề nổi danh trong thôn.
Giang Trường Bảo là đại đội trưởng, đương nhiên nhận ra.
Nhưng đối với Giang Châu, ông thật sự không có ấn tượng tốt, đang chuẩn bị mở miệng đuổi đi, thì nghe thấy Giang Châu lên tiếng.
"Chú, cháu tìm chú có việc!"
Là người cùng họ, Giang Châu đích thật nên gọi ông một tiếng chú.
Nhưng Giang Trường Bảo lại rất không muốn.
Ông cảm giác mình nếu mình đáp lại, chắc chắn sẽ có không tốt xảy ra!
Sắc mặt của Giang Trường Bảo khó coi.
Hút một hơi thuốc, vẫn lên tiếng.
"Chuyện gì?"
"Nhà chú có phải có một chiếc xe đẩy tay hay không?"
Được lắm!
Giang Trường Bảo lại nghẹn một hơi thuốc trong cổ họng, suýt chút nữa bị sặc chết!
Thằng khốn này!
Thì ra có ý đồ với xe đẩy tay của mình!
Hắn làm rất nhiều việc xấu, Giang Trường Bảo biết hết, lập tức không đợi Giang Châu có phản ứng, Giang Trường Bảo lập tức đóng cửa!
"Không có không có! Chỗ chú không có xe đẩy tay gì cả! Có cũng không đáng tiền!"
Chỉ là cửa làm sao cũng không đóng được.
Nhìn lại mới thấy té ra Giang Châu đã đưa chân ra chặn ở cửa rồi!
Hắn cười rất tươi.
"Chú, cháu nhìn thấy rồi, không phải để ở trong sân sao!"
Giang Châu thật tinh mắt.
Liếc cái là thấy xe đẩy tay đang dựa vào gốc cây hoa quế.
Vẫn khỏe!
Giang Trường Bảo: “. . ." ông đã tạo nghiệt gì đây!
Xoa xoa đôi bàn tay.
Giang Trường Bảo biết xe đẩy tay của nhà mình đã bị Giang Châu để ý.
Ông buồn rười rượi, tẩu thuốc cũng không hút, đang chuẩn bị khuyên Giang Châu, nói xe đẩy tay của nhà mình không đáng tiền, ông còn phải dựa vào cái xe này để kéo đồ.
Kết quả là thấy Giang Châu cười vươn tay ra, sờ mó ở trong túi.
"Chú, xe đẩy tay của, có thể bán cho cháu hay không? Nếu không được thì cho cháu mượn một ngày cũng được, cháu trả tiền thuê!"
Trong tay của Giang Châu cầm một xấp tiền hào.
Nhìn kỹ thì còn có cả tiền nhân dân tệ!
Chao ôi!
Chừng này ít ra cũng phải mười tệ? !
Giang Trường Bảo trợn tròn mắt rồi!
Phản ứng đầu tiên của ông chính là Giang Châu lại đi ăn trộm, thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng, ông lại nghĩ tới tới thằng nhóc này để mắt tới xe đẩy tay của nhà mình rồi!
"Nếu như cháu muốn mua, cho chú 3 tệ, chú bán cho cháu!"
Giang Trường Bảo đã có quyết định, khẽ cắn môi trực tiếp ra giá.
Nói thật.
Cái xe đẩy tay này cộng cả vật liệu cùng tiền nhân công, ít ra cũng phải 4-5 tệ!
Thế nhưng Giang Trường Bảo chính là thờ mộc, có thể tiết kiệm tiền nhân công.
Vả lại, ông sợ.