Đau quá đi. Năm đó mình ra chiến trường, người trúng mấy viên đạn, không có thuốc tê, trực tiếp nung đỏ dao găm khử trùng, xẻ thịt lấy ra đầu đạn. Lúc ấy ông vẫn có thể cắn răng chịu đựng, không kêu la tiếng nào. Nhưng cái thứ ung thư này, sao lại đau như thế? Trịnh Trung Quang có quá nhiều không cam lòng, ông há hốc mồm, vốn định kêu Giang Châu cho mình uống thuốc giảm đau, thế nhưng không bao lâu ông đã đau đến mức mất đi ý thức. ... Lúc tỉnh lại...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.