Nghe lời nói của Giang Châu, Liễu Mộng Ly chợt cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô đã hiểu lầm Giang Châu.
Huống hồ, thật ra tuy trước đây Giang Châu là một thằng chồng tồi.
Thế nhưng cha mẹ chồng đối với mình khá tốt.
Liễu Mộng Ly gật đầu, nói: “Được, buổi chiều chúng ta cùng nhau làm Thanh Minh Quả, sáng mai đi đưa cho cha mẹ."
... ...
1 giờ rưỡi một nhà bốn người ngồi vào bàn ăn cơm.
Canh cá trích trắng sữa, cá long hội chua cay, rau cần dại xào thịt, còn có rau xanh xào Mã Lan đầu.
4 món ăn được đặt ngay ngắn ở trên chiếc bàn gỗ cũ nát, mùi vị thơm ngát, khiến cho người ta chảy nước bọt ròng ròng!
Đây nếu là trước kia, Liễu Mộng Ly nghĩ cũng không dám nghĩ.
Lúc ấy chính mình chỉ cầu ăn no là đủ rồi.
Nhưng hiện tại không chỉ ăn no, hơn nữa còn là cơm gạo trắng, ăn cá cùng thịt!
"Ăn nhiều một chút, ngày hôm nay đi một ngày đường, vất vả em rồi."
Giang Châu gắp một đũa thịt qua.
Liễu Mộng Ly thấy miếng thịt nạc trong chén cơm.
Đầy mỡ, óng ánh, chảy lên cơm trắng.
Cô không kìm được ngẩng đầu nhìn về phía Giang Châu.
"Cảm ơn. . ."
Cô nhẹ giọng nói.
Nói thật, nếu nói cô hoàn toàn tin tưởng Giang Châu.
Thì không.
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
Kể từ sau khi cô ở cùng Giang Châu, cô đã trải qua đủ mọi khổ đau trong suốt 4 năm này.
Hắn từng đánh cô, lấy trộm số tiền mà cô đã làm việc chăm chỉ để dành để mua thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho con mình.
Cũng từng chửi mình, quát nạt con.
Mọi thứ đều là sự thật từng xảy ra.
Suốt bốn năm dài, so vơi 2 ngày ngắn ngủi.
Vẫn không đủ để cho Liễu Mộng Ly tháo xuống phòng bị.
Thế nhưng trong lòng cô cũng biết, hai ngày qua, tất cả những điều mà Giang Châu đã làm đáng được bản thân nói một tiếng cám ơn.
Giang Châu cười cười.
Ngẩng đầu nhìn cô.
"Nếu thật muốn cám ơn anh, thì ăn nhiều một chút."
Gương mặt của Liễu Mộng Ly hơi nóng lên.
Cô ừ nhỏ đến mức không thể nghe được, sau đó cúi đầu gắp cơm.
Đây tính là cám ơn gì?
Rõ ràng chính là. . . chính là đối tốt với mình.
Trong lòng cô lại mâu thuẫn trăm bề.
Canh cá trích uống rất ngon.
Hai đứa con nít thơ ngây thở hổn hển một đứa uống một bát canh lớn.
Nếu không phải là Giang Châu lo lắng hai đứa trẻ uống nhiều canh ăn sẽ no ăn không nổi nữa, hai đứa con nít còn muốn uống thêm.
"Ăn thêm cơm đi, nếu không... buổi chiều sẽ đói bụng!"
Giang Châu nói với hai cô con gái nhỏ xíu của mình.
Đoàn Đoàn Viên Viên lưu luyến lần nữa nhìn canh cá trích, lúc này mới gật đầu, mỗi đứa đơm một một chén cơm nhỏ bắt đầu ăn.
Giang Châu ăn xong đầu tiên.
Hắn chuẩn bị làm Thanh Minh Quả.
Trước luộc lá ngải cứu, sau đó nhào thành với hỗn hợp gạo nếp và gạo tẻ, nhào mạnh tay là được.
Đó là công việc mỏi tay.
Giang Châu không để Liễu Mộng Ly làm.
Hai đứa bé cơm nước xong xuôi thì lập tức buồn ngủ.
Liễu Mộng Ly ru con ngủ trưa xong, đã nhìn thấy Giang Châu nhào Thanh Minh Quả thành cục tròn.
Hắn tìm một miếng vải xô che lên quả, bắc lên bếp còn hơi ấm để giữ ấm.
Lúc này đã bắt đầu băm thịt làm nhân bánh rồi.
"Con đã ngủ chưa?"
Nhìn Liễu Mộng Ly từ trong nhà đi ra, Giang Châu ngẩng đầu hỏi.
"Rồi."
Liễu Mộng Ly đi tới: "Có chuyện gì tui có thể làm không?"
"Không cần."
Giang Châu cười nói.
"Băm thịt làm nhân bánh gần đủ rồi, em nghỉ ngơi đi."
Liễu Mộng Ly: “. . ." người này, cho rằng mình là heo sao?
Từ hai ngày trước, sau khi Giang Châu thay đổi tính cách, việc nhà từ lớn đến nhỏ đều do hắn làm hết.
Liễu Mộng Ly cũng không biết mình có thể làm gì.
Quá rảnh rỗi, khiến cô thật sự không quen.
Đang suy nghĩ có nên ra ruộng ươm giống hay không, kết quả đã nhìn thấy hai cây măng do Giang Châu chất đống ở góc tường.
Ánh mắt của cô sáng lên.
Nghiêng đầu hỏi Giang Châu: “Đó là thứ để làm nhân Thanh Minh Quả sao?"
Giang Châu gật đầu.
Cô nhanh chóng đứng lên, đi tới, cầm hai cây măng tới.
Lại mượn dao phay từ trong tay của Giang Châu, khéo léo dùng dao từ bên ngoài xác măng rạch một đường xuống tận cùng.
Một tiếng vang "roẹt" giòn vang.
Măng này thật dễ lột.
Cô ngồi trên bậc thang, bắt đầu lột măng.
Giang Châu nhìn động tác liên tục của cô, bỗng nhiên dừng lại, chợt nở nụ cười.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô.
Liền nhìn thấy Liễu Mộng Ly đang đang nghiêm túc lột măng.
Ánh nắng chiều tươi sáng rực rỡ, rơi vào trên người của cô.
Tóc của cô mặc dù coi như có hơi dinh dưỡng không đầy đủ, thế nhưng những lọn tóc mềm mại như tảo biển óng ánh sau lưng cô.
Cô không có tóc mái.
Chăm sóc tóc rất phiền phức.
Những lọn tóc mảnh mai che đi phần trán, phần chân tóc rất đẹp.
Da rất trắng, mũi rất cao, môi dầy quyến rũ.
Trái tim của Giang Châu bỗng nhiên đập loạn.
"Làm sao vậy?"
Dường như cảm thấy ánh mắt của Giang Châu rơi ở trên người mình.
Liễu Mộng Ly nhẹ giọng hỏi.
Nét mặt có chút bối rối.
Cô vươn tay xoa, xoa xoa ở trên mặt mình: "Trên mặt tui dính lọ sao?"
Giang Châu giật mình.
Hắn cười.
"Không có."
Nếu thật nói có.
Đó là về nội dung của video ngắn rất phổ biến ở các thế hệ sau, đó là – sắc đẹp.
Giang Châu bị ý nghĩ của chính mình chọc cười.
Liễu Mộng Ly: “. . ."
Vậy hắn nhìn mình chằm chằm để làm chi?
Khiến người ta. . . thật ngại mà.
"Lột xong rồi."
Động tác của Liễu Mộng Ly rất thành thạo.