Diệp Mẫn Kiệt tự hiểu rõ, vì vậy trong khoảng thời gian này gã gửi tiền về nhà mỗi tuần. Bên chị ba cũng không nói gì nữa. Gã nghĩ. Kiếm tiền không phải vì cho người nhà cuộc sống tốt hơn sao? Nghĩ như vậy, Diệp Mẫn Kiệt bước nhanh hơn, chỉ là lúc này đây, mới đi được hai bước, đột nhiên có hai người đột nhiên xuất hiện từ trong góc hẻm. "Diệp Mẫn Kiệt?" Người đàn ông dẫn đầu có một vết sẹo dài trên mặt, nếu như Giang Châu ở chỗ này, tất nhiên có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.