"Làm sao vậy?" Liễu Mộng Ly nhẹ giọng nói, chỉ chỉ hai đứa bé: “Sao lại khóc thương tâm như vậy?" Giang Châu đứng lên, bất đắc dĩ cúi đầu nhìn thoáng qua người mình. "Anh vừa trở về, cả người toàn là mồ hôi, hai con muốn ôm, anh không chịu." Hắn nói, giang tay ra: “Sau đó lại khóc." Nếu hắn biết hai cô con gái sẽ biết khóc thảm như vậy. Hắn chắc chắn sẽ không đẩy ra. Lúc này Liễu Mộng Ly thật có chút dở khóc dở cười. Cô dừng một chút, vươn tay xoa...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.