"
Tống Bân nhìn dáng vẻ của Đường Tuế, trong lòng hiểu rõ.
Chắc hẳn những chuyện trước kia của Đường Tuế đều do công ty quản lý không ra hồn.
Thật sự đáng thương.
Nếu cô tham gia tiết mục này rồi mất mạng, vậy Cảnh Ngôn của bọn họ! cũng không có chỗ tốt.
Bệnh kén ăn của anh thực sự rất nghiêm trọng rồi.
Hai mắt Đường Tuế sáng lên, hóa ra còn có thể làm như vậy.
Thật ra không phải cô sợ chết, dù sao cô cũng là nhân sâm tinh mà, mấy chuyện bình thường cô không sợ hãi chút nào.
Nhưng nghĩ đến phải ở cùng một chỗ với nữ chính Tống Thiên Thiên, đến lúc đó, Luân Hồi Kính chắc chắn lại tăng thêm nhiệm vụ cho cô.
Đường Tuế vừa định gật đầu đồng ý thì Luân Hồi Kính thông báo.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, tham gia chương trình thực tế "Có một tòa sơn trang".
Đường Tuế: "! "
Khóc không ra nước mắt.
"Không cần, Tống tiên sinh, tôi vẫn nên tham gia.
"
"Không sao, anh không cần lo lắng, tôi chính là củ nhân sâm đánh mãi không chết.
"
Tống Bân hơi nao nao, trải qua chuyện này, cái nhìn của anh ấy về Đường Tuế cũng thay đổi.
Anh ta đã giúp Lục Cảnh Ngôn tung cành ô-liu, nói sẽ giúp cô giải quyết chuyện này.
Nhưng cô lại từ chối.
Đúng là cô gái tốt mà.
Không đúng, người bình thường đều nói là con gián đánh mãi không chết.
Sao tới lượt cô lại thành củ nhâm sâm đánh mãi không chết rồi?
Lẽ nào, cô cảm thấy nhân sâm đại diện cho sự trường thọ?
Không cần hỏi Đường Tuế, anh ta cũng tự hiểu rõ.
Tống Bân tính đợi sau khi Đường Tuế tham gia chương trình thực tế này xong, nhất định phải kí hợp đồng với cô.
Giúp cô nổi tiếng, để cô kiếm nhiều tiền.
Đúng là một cô bé tốt.
Dưới ánh mắt kì lạ của Tống Bân, Đường Tuế đã tới khu nhà cao cấp của Lục Cảnh Ngôn.
"Tuế Tuế, tôi sẽ không đi vào, cô hãy sống tốt với Cảnh Ngôn nhé.
"
Tống Bân đứng ở cửa, cẩn thận dặn dò Đường Tuế.
"Vâng, anh Tống.
"
Đường Tuế gật đầu lia lịa.
"Tuế Tuế, cô lại đây.
"
Tống Bân hạ giọng xuống, vẫy tay với Đường Tuế.
Đường Tuế đến trước mặt Tống Bân, đôi mắt long lanh mở to.
"Anh Tống, còn có chuyện gì hả?"
"Nhớ phải khuyên cậu ấy ăn nhiều cơm vào nhé.
"
Đường Tuế nghe xong thì gật đầu.
Khuyên người ta ăn cơm không phải là chuyện đơn giản sao?
"Để em để em.
"
"Bốp bốp bốp! "
Tống Bân thấy cô chân thành như vậy thì vừa lòng rời đi.
Đường Tuế xách hành lý của mình đứng ở phòng khách.
Một lúc lâu vẫn không thấy Lục Cảnh Ngôn đi ra.
"Lục tiên sinh.
"
Đường Tuế gọi với vào trong vài tiếng, nhưng không có ai đáp lại.
Cô nhìn trái nhìn phải, cuối cùng dừng ở trước cửa một căn phòng.
Trùng hợp là.
"Em đến rồi.
"
Đường Tuế thấy vậy, khuôn mặt nhanh chóng ửng đỏ, thẹn thùng rũ mắt.
Trái tim cũng đập thình thịch.
Dáng người của Lục Cảnh Ngôn tốt quá.
Da anh không có màu đồng cổ như những người đàn ông khác, làn da của anh trắng nõn, thân thể lõa lồ bên ngoài cũng mang theo sức mạnh vô tận.
Cánh tay căng phồng, cơ ngực cũng căng phồng.
Vừa nhìn đã biết rất mạnh mẽ.
Nếu cô làm bò viên, nhờ anh giã thịt bò chắc chắn rất ok.
Đường Tuế lén nhìn trộm vài lần.
Dưới ánh mắt nóng rực của cô, Lục Cảnh Ngôn mím môi: "Anh vào thay quần áo trước.
".