"Kỷ Vạn Tinh, hôm nay ngươi mang Tuế Tuế theo để làm gì?"
"Tuế Tuế là muội muội ruột thịt của ta, ngày thường ta yêu thương nàng như thế, vậy mà ngươi vì lợi ích mà muốn bán đứng muội muội ta!"
Đường Mộc Nguyệt khàn cả giọng, nếu không phải Tuế Tuế nói cho nàng ta biết thì dù có nghĩ nát óc nàng ta cũng không bao giờ tưởng tượng ra chuyện này.
"Ta..."
Mặt Kỷ Vạn Tinh hiện lên vẻ áy náy.
"Vốn ta cũng chỉ đơn thuần đưa Tuế Tuế ra ngoài ăn cơm.
Ai ngờ lại gặp phải Tống viên ngoại, ta mới xuống lầu một chút, liền..."
"Nguyệt nhi, nàng tin ta đi, ta thật sự không có ý nghĩ nào khác."
"Ta cũng sớm coi Tuế Tuế như muội muội mình!"
Kỷ Vạn Tinh nói dối trơn miệng, Đường Tuế xem thế là đủ rồi.
Thế nhưng Đường Tuế cũng không nói gì, chỉ im lặng đứng một bên, nhìn tỷ tỷ mình nói chuyện.
Sắc mặt Đường Mộc Nguyệt không thay đổi, chỉ hờ hững liếc mắt nhìn Kỷ Vạn Tinh một cái.
"Nguyệt nhi, nàng như vậy là không tin ta sao?"
Kỷ Vạn Tinh tỏ ra vô cùng đau xót, hắn ta dùng ánh mắt chăm chú nhìn Đường Mộc Nguyệt.
"Về sau ngươi không cần/được đưa Tuế Tuế đi đâu nữa.
Còn có chuyện trong nhà, ngươi cũng không cần quản lí nữa."
Nói xong, Đường Mộc Nguyệt phất tay áo định rời đi.
Kỷ Vạn Tinh nhanh chóng chạy đuổi theo.
Đùa cái gì thế, đây là muốn lấy lại quyền của hắn ta.
Hắn ta nỗ lực cày cấy, vất vả lắm mới làm cho Đường Mộc Nguyệt mang thai.
Cũng vất vả lắm mới lấy được sự tin tưởng của Đường Mộc Nguyệt, khiến nàng ta đưa chìa khóa tửu lầu Đường gia cho hắn ta.
Rõ ràng hắn ta đang dần dần nắm quyền Đường gia rồi.
Bây giờ lại chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà Đường Mộc Nguyệt không muốn để hắn ta quản lí việc nhà nữa.
Thật là quá đáng.
Dù trong lòng đã nổi lên sóng gió, nhưng vẻ mặt Kỷ Vạn Tinh vẫn tỏ ra lo lắng như cũ.
Kỷ Vạn Tinh đứng bên cạnh Đường Mộc Nguyệt, muốn bắt lấy tay Đường Mộc Nguyệt.
Đường Mộc Nguyệt thoáng có phút chần chờ, có lẽ là đang nghĩ đến em bé trong bụng.
Nên không hất ra.
"Nếu nàng không muốn ta quản chuyện tửu lầu, ta sẽ không quản, tất cả đều nghe nàng.
Nhưng mọi thứ đều phải đặt thân thể mình lên hàng đầu, được không?"
Kỷ Vạn Tinh vẫn ra vẻ mọi thứ đều là suy nghĩ cho Đường Mộc Nguyệt.
Chẳng lẽ chuyện này thật sự do Tuế Tuế hiểu lầm?
"Ừm."
Đường Mộc Nguyệt khẽ đáp.
"Ta đưa Tuế Tuế về trước."
Đường Mộc Nguyệt nhìn gương mặt nhỏ kéo căng của Đường Tuế, nhanh chóng kéo tay tiểu muội rồi không thèm liếc nhìn Kỷ Vạn Tinh một cái, đưa nàng rời đi.
Kỷ Vạn Tinh dùng vẻ mặt ấm áp nhìn bóng lưng bọn họ, mãi cho đến khi bóng dáng hai người họ hoàn toàn biến mất, hắn ta mới trở nên âm trầm.
Hắn ta ghét nhất là bị kẻ khác gọi đến là đến, đuổi đi là đi.
"Rắc..."
Kỷ Vạn Tinh siết chặt thành đấm.
Vẻ mặt cũng cực kỳ rét lạnh.
Hắn ta xoay người, bước thẳng vào viện của Triệu Song Song.
Ngôn Tình Nữ Phụ
Triệu Song Song vừa chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên thấy Kỷ Vạn Tinh bước vào với vẻ âm trầm.
"Vạn Tinh, chàng bị sao thế?"
Giọng nói xen chút dò hỏi.
Kỷ Vạn Tinh hừ lạnh một tiếng, lao tới trước mặt nàng ta, đưa tay rồi....
Đám nha hoàn hầu hạ trong phòng mặt đỏ tai hồng đi ra ngoài..