Cố Đình Tước đang uống rượu, chợt nghe Đường Tịch Dao nói như vậy, ánh mắt bỗng dưng đỏ ngầu.
“Cô nói gì cơ?”
Anh ta ném bình rượu trong ray xuống, tức đến nổ phổi vọt tới trước mặt Đường Tịch Dao.
Đường Tịch Dao thấy anh ta vậy mà hô to gọi nhỏ với mình, chớp mắt, cắn chặt răng.
“Em nói, nếu anh cứ tiếp tục chán chường như vậy, thật sự rất bất ổn.
”
"Đùng! "
Cố Đình Tước trở tay tát Đường Tịch Dao một cái.
“Cô câm miệng cho tôi.
”
Đường Tịch Dao mở to hai mắt, không thể tin nhìn Cố Đình Tước, không hiểu tại sao anh ta dám đánh cô ta như vậy.
“Anh, anh! ”
“Tôi thế nào?”
Cố Đình Tước nắm chặt cổ áo cô ta, hung tợn hỏi.
“Trước kia tôi có tiền có thế, thái độ của cô lúc đó ra sao, giờ tôi không tiền không thế, cô lại đối xử với tôi như vậy.
”
“Anh buông em ra.
”
Sức khỏe Đường Tịch Dao vốn kém, giờ bị anh ta siết cổ áo như vậy, nhất thời không thở nổi.
Cố Đình Tước tức đến nổ phổi, nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi không.
”
“Buông ra.
”
Hơi thở Đường Tịch Dao dần mỏng manh, duỗi tay đẩy ra rất lâu nhưng không thể tránh thoát bàn tay Cố Đình Tước.
Ánh mắt Cố Đình Tước như muốn nứt ra, sắc mặt cũng dữ tợn lên, lực trong tay cũng không giảm đi vì bất cứ lý do nào.
Trái lại còn tăng thêm.
Dần dần, Đường Tịch Dao không tránh ra được, cô ta nhắm hai mắt lại.
"Bịch! " Cố Đình Tước buông tay ra, thân thể Đường Tịch Dao giống như búp bê rách vải, bị ném xuống đất.
Cố Đình Tước có phần đờ đẫn, anh ta cúi đầu, nhìn hai tay mình, lại nhìn Đường Tịch Dao không còn hơi thở trên mặt đất.
"Tịch Dao.
"
Anh ta gọi vài tiếng.
Thế nhưng, Đường Tịch Dao đều không thể trả lời.
Vừa lúc đó, Cố Hoàn Ninh đẩy cửa vào.
Nhìn thấy cảnh trước mắt, cô ta nhanh chóng giật mình.
“Anh, anh làm gì với Tịch Dao vậy!”
Cố Hoàn Ninh vọt tới, thử để tay dưới mũi Đường Tịch Dao, đã hoàn toàn không còn hô hấp.
" Anh, anh điên rồi sao?"
Cố Hoàn Ninh trợn mắt nhìn Cố Đình Tước.
Mẹ ngồi tù, bố bỏ mặc.
Bọn họ rõ ràng có thể sống nương tựa lẫn nhau dựa vào tài nguyên hiện có, từng bước đi lên.
Có thể chứ!
Nhưng bây giờ anh trai vậy mà giết luôn Tịch Dao, chuyện này!
Cố Đình Tước mặt như tro tàn, hoảng hốt ngã trên mặt đất.
“Xong rồi, mọi chuyện đều xong rồi.
”
Hai tay Cố Hoàn Ninh run rẩy, miệng cứ lẩm bẩm.
Lúc Đường Tuế biết chuyện này, đã là mấy ngày sau.
Cô không có thói quen xem tin tức, Cố Đình Uyên cũng không đề cập những thứ này với cô.
Là do Cố Hoàn Ninh van xin đến gặp mặt.
Đường Tuế cầm theo túi giữ nhiệt trong tay, vừa mới đi vào đại sảnh tập đoàn đã thấy Cố Hoàn Ninh từ đối diện vọt tới.
Cố Hoàn Ninh vừa đến trước mặt cô đã, bịch, quỳ xuống trước mặt Đường Tuế.
Tiếng động lớn thế này, Đường Tuế cũng cảm thấy đau dùm cô ta.
“Cô không sao chứ?”
Đường Tuế nhíu mày, không nhịn được hỏi một câu.
Gì vậy trời, không có việc gì quỳ trước mặt cô làm chi.
“Không sao.
”
Cố Hoàn Ninh ho khan hai tiếng, vừa quỳ vừa tiến vừa trước vài bước, vươn tay muốn bắt lấy váy Đường Tuế, nhưng đã bị Đường Tuế nhanh chóng tránh đi.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”.