“Đường Tuế kia sẽ không qua đây chứ?”
Mẹ Cố lại hỏi.
"Sẽ không.
"
Cố Hoàn Ninh lắc đầu.
Hai người bọn họ đã ly hôn rồi, Đường Tuế không có tư cách tham gia loại tiệc tối này.
“Hừ, đi về cẩn thận nói Đình Tước ly hôn đi, rồi cưới con dâu mới cho mẹ.
”
Cố Hoàn Ninh nghe vậy, sắc mặt nhanh chóng trở nên khó coi.
Ách, nói trúng phóc rồi, hiện tại họ đã ly hôn.
Cô ta há miệng, rất muốn nói ra nhưng nghĩ đến mình đã hứa với Đường Tịch Dao rồi, nên giờ không thể nói ra được.
Vậy là nhất thời Cố Hoàn Ninh chỉ có thể khúm núm ở đây.
Buổi tối, mẹ Cố dẫn theo Cố Hoàn Ninh, hai người đã thay đổi từ trên xuống dưới, đến tham dự tiệc từ thiện tối.
Cố Đình Tước cũng tới nhà họ Đường, nhìn Đường Tịch Dao ăn mặc như đóa hoa lan trong cốc vắng, cả người làm cho người ta lóa mắt.
“Tịch Dao, em thật đẹp.
”
Bởi vì chuyện của Đường Tuế, Cố Đình Tước còn có chút khó chịu, nhưng bây giờ nhìn thấy Đường Tịch Dao, tất cả những khó chịu đều tan thành mây khói.
Hôm nay tham gia buổi tiệc tối này, anh ta sẽ quang minh chính đại nói cho tất cả mọi người, đây mới là vợ anh ta.
“Có đâu.
”
Mặt Đường Tịch Dao ửng hồng, thẹn thùng cúi đầu, không dám nhìn Cố Đình Tước.
Cố Đình Tước đi lên trước, cong cánh tay lại.
"Tịch Dao, chúng ta đi thôi.
"
“Dạ.
”
Đường Tịch Dao xấu hổ đỏ mặt, nhẹ nhàng đặt khuỷu tay mình vào trong khuỷu tay Cố Đình Tước.
Hai người cùng đi ra ngoài, mẹ Đường đứng nhìn ở sau, mặt đầy ý cười.
Rồi cũng túm dạ phục trên người lại, hừ, tiệc từ thiện tối hôm nay, cũng mời nhà họ Đường bọn họ.
Con khốn Đường Tuế kia, rời khỏi nhà bọn họ rồi thì đừng hòng tới.
Huống chi, Tịch Dao với Đình Tước mới là một đôi.
Hai người chỉ đứng đấy thôi cũng đẹp mắt.
Nụ cười trên mặt mẹ Đường làm thế nào cũng không kìm được.
!
Đường Tuế vẫn ngủ ngon lành ở chỗ cũ.
Chẳng qua, cô cảm thấy, luôn có ai đó đang cọ mặt cô.
"Ưm! Phiền quá đi.
"
Cô mở mắt ra, liền nhìn thấy Cố Đình Uyên nằm sấp trước mặt mình.
“Cố Đình Uyên! ”
Đường Tuế ngước đầu, trong mắt lấm tấm ánh sao.
“Anh về rồi hả, em vừa đánh anh, anh có đau không?”
Đường Tuế vừa hỏi vừa vươn tay sờ gò má Cố Đình Uyên.
“Không sao.
”
Cố Đình Uyên không để ý, trở tay bắt lấy tay Đường Tuế, đưa đến bên môi, hôn một cái.
“Em có đói bụng không?”
Giọng anh có chút trầm thấp lại hết sức êm tai.
“Hơi đói.
”
Đường Tuế gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng cả lên.
Cánh tay mềm mại vòng lên cổ Cố Đình Uyên.
“Dậy đi, thay quần áo, anh dẫn em ra ngoài ăn.
”
Cố Đình Uyên đứng dậy, sẵn tiện nhấc Đường Tuế lên.
Cả khuôn mặt đều dán lên cổ anh.
Giọng nói cũng không có chút sức nào.
“Đi ăn hả.
”
Cố Đình Uyên vừa nói, vừa cứ vậy mà ôm Đường Tuế ra ngoài.
Đường Tuế vốn cho rằng, trong nhà chỉ có nhiều lắm là hai người bọn họ thôi.
Thế nhưng, vừa đi ra ngoài! lại thình lình phát hiện trong phòng khách đầy người.
.