Nàng hét to, hy vọng nhận được sự trợ giúp.
"Ha ha ha, ngươi là thứ mà Kỷ Vạn Tinh dâng lên cho ta, sao hắn có thể cứu ngươi?"
Nam nhân nhếch môi cười to, lộ ra hàm răng vàng ố.
Đường Tuế cắn chặt môi, dựa lưng vào cửa sổ, không ngừng lắc đầu, trong đôi mắt hạnh ngập nước đầy sự tuyệt vọng.
“Mỹ nhân, đừng trốn nữa.
Chờ chuyện này kết thúc ta sẽ cưới ngươi về làm tiểu thiếp thứ 18 của ta."
Nam nhân nhìn chằm gương mặt tuyệt mỹ của Đường Tuế, khóe miệng treo nụ cười dâm dê, nóng lòng đi về phía Đường Tuế.
Hắn ta vừa đến trước mặt Đường Tuế, tay chưa kịp giơ ra thì Đường Tuế đang nằm bất động ở đó bất chợt ngẩng đầu.
Dưới mái tóc ướt dầm dề, cặp mắt vốn rụt rè khiếp sợ nháy mắt trở nên bình tĩnh.
Mặt nam nhân nọ nhanh chóng biến dạng, cả người bay văng ra, đụng vào chiếc bàn cách đó không xa.
"Rắc...", cái bàn vỡ nát.
Nam nhân vẹo đầu, máu chảy đầm đìa nằm trong đống gỗ vụn, hôn mê bất tỉnh, không biết còn sống hay đã chết.
Cơ thể Đường Tuế lung lay, đôi môi mềm mại như cánh hoa anh đào mím lại, phun ra một búng máu.
Luân Hồi Kính: Củ Cải Nhỏ mạnh ghê!
Đường Tuế:...
Chứ có thể làm sao nữa, vừa mới xuyên qua đã suýt nữa bị làm nhục.
Đường Tuế: Truyền cốt truyện cho ta.
Nguyên chủ tên là Đường Tuế.
Bởi vì cơ thể từ nhỏ suy nhược nên bị đưa đến một nơi ấm áp để điều dưỡng.
Mãi cho đến năm 12 tuổi vì cha mẹ bất ngờ tai nạn trên biển mới quay về Dương Châu.
Tỷ tỷ Tô Mộc Nguyệt một lòng quán xuyến gia nghiệp, không có dư sức để chăm sóc Đường Tuế.
Mãi đến khi Tô Mộc Nguyệt chiêu người ở rể rồi có thai, lúc đó mới có cơ hội tiếp xúc và bồi dưỡng cảm tình với Đường Tuế.
Nhưng lúc này Đường Tuế căn bản không để ý nàng ta, mà gần gũi với tỷ phu và biểu tỷ Triệu Song Song ở ké trong nhà họ hơn.
Ngoài miệng tỷ phu kia nói một đằng, sau lưng một nẻo.
Không những lừa tỷ tỷ giao quyền lực trong nhà ra, mà còn bán Đường Tuế vì muốn có nhiều hơn.
Cuối cùng Đường Tuế không chịu nổi nhục nhã, đâm đầu tự tử.
Tỷ tỷ bởi vì cái chết của Đường Tuế mà sa sút, lúc sinh con không qua khỏi, cũng chết nốt.
Còn cuộc sống của tỷ phu lại cực kỳ sảng khoái, dẫm lên xác của hai tỷ muội Đường gia, con đường sau này vô cùng thuận lợi.
Kiều thê mỹ thiếp, vui vẻ biết bao.
Đường Tuế nhẹ nhàng thở hắt ra, chỗ này không thể ở lâu.
Nàng cần phải nhanh chóng trở về, thanh danh của nữ tử cổ đại rất quan trọng, lỡ như vì chuyện này mà bắt buộc phải gả cho...
Đường Tuế liếc nhìn người trên đất một cái, chê.
Trước mắt phải trốn khỏi chỗ này đã, nhanh chóng về nhà mình.
Hôm nay cũng là do Kỷ Vạn Tinh thầm thì cầu xin nàng.
Nguyên chủ nghe vậy thì nghĩ, đều là sản nghiệp Đường gia, nàng là một phần của Đường gia nên phải góp một phần sức lực.
Nhưng không ngờ lại là góp sức kiểu này.
Chỉ cần nàng về tiểu viện lúc trước của mình, chuyện ở đây sẽ chẳng còn liên quan gì tới nàng nữa.
Đến lúc đó tất cả quả đắng đành phải để Kỷ Vạn Tinh tự mình nhấm nháp rồi.
Đường Tuế vừa bước ra ngoài thì nghe dưới lầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Đường Tuế lập tức nhanh tay nhanh mắt đẩy cửa ra, đi vào.
Phòng rất lớn nhưng chỉ có một người..