Không may là, nàng vừa ăn một quả rồi.
"Còn ba quả trứng nữa, mấy đứa ăn đi.
"
Đường Tuế chia ba quả trứng cho ba đứa nhỏ.
Ba đứa bé đều kinh ngạc.
Có phải đang đùa không, vậy mà nàng lại cho bọn chúng ăn trứng gà.
Nhất là Khương Tiểu Muội, nàng ấy sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Hôm nay tẩu tử làm sao thế, nấu một nồi đầy cháo thì chưa nói, còn luộc trứng cho nàng ấy cùng ăn.
Ăn cháo hành đã xa xỉ lắm rồi, vậy mà còn để cho nàng ấy một quả trứng gà.
"Ca, cho huynh ăn.
"
Khương Tiểu Muội thấy ca ca mình không có, vội vàng gắp quả trứng gà đến trước mặt Khương Vân Thần.
Khương Vân Thần không nhận, chỉ nhíu mày.
"Cho muội ăn thì muội ăn đi.
"
Khương Tiểu Muội thấy vẻ mặt không vui của Khương Vân Thần, cũng không dám nói thêm câu gì nữa, cúi đầu cẩn thận bóc trứng.
Mà vẻ mặt của hai người Đại Bảo Tiểu Bảo cũng cực kì kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi bóc trứng gà ăn.
Trước kia, trong nhà có đồ gì ngon, nương đều ăn một mình, có đôi khi bọn chúng dùng ánh mắt trông mong nhìn, nương đều đuổi bọn chúng đi.
Hiện tại, thế mà nương lại luộc trứng gà cho bọn chúng ăn.
Này! đúng là không thể tin được.
Có điều, trứng gà thật sự rất thơm, ăn rất ngon.
Chuyện này! thật ra cũng không tệ.
"Thịt gà xé này, cũng ngon lắm, mấy đứa cũng ăn đi.
"
Đường Tuế chỉ tay vào đĩa thịt gà, người khác ăn uống thế nào nàng không biết, nàng thì nàng khá thích loại khẩu vị này.
Mấy đứa nhỏ lại tiếp tục không thể tin được, thế mà bọn họ còn có thể ăn thịt.
Chờ sau khi ăn thịt gà xong, vẻ mặt mấy người đầy vẻ kinh ngạc.
Ăn ngon quá.
Khương Vân Thần uống xong một chén cháo, tầm mắt dường như vô ý dừng ở trên người Đường Tuế, mang theo vài tia dò xét.
Trong đầu có chút suy nghĩ mơ hồ, có điều bọn nhỏ đều ở trong này, dù có rất nhiều điều muốn nói nhưng hắn không thể nói ra.
Nhưng mà! dường như Đường Tuế có chút thay đổi, cũng không biết là thật hay là giả.
Nếu là thật, vậy cho dù không tốt, thì mọi người cũng có thể sống cuộc sống bình an vô sự.
Nếu là giả bộ, thì cái nhà nhỏ này của hắn, không chứa chấp được nàng.
Lúc đó, cũng chỉ còn nước hòa ly.
Ăn cơm xong, Đường Tuế chợt nghe thấy Luân Hồi Kính thông báo nhiệm vụ.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, sai Khương Vân Thần đi rửa chén.
Đường Tuế: "! "
Nàng đứng dậy, thoáng nhìn qua Khương Vân Thần ngồi bên cạnh, ho một tiếng.
"Chút nữa ngươi rửa chén đi.
"
Lời này vừa thốt ra, thời gian dường như bị ngưng đọng lại.
"Để muội rửa cho.
"
Khương Tiểu Muội thấy vậy, bèn xắn ống tay áo lên, chuẩn bị dọn bát đi rửa.
Đường Tuế sao có thể đồng ý được.
Lúc trước nàng đã bị điện giật một lần, lúc này không thể bị giật thêm nữa, cho nên bắt buộc Khương Vân Thần phải rửa chén, để nhiệm vụ hoàn thành viên mãn.
"Tiểu Muội, muội về trước đi.
"
Đường Tuế giơ tay kéo Tiểu Muội lại.
Khương Vân Thần nghe vậy, khẽ gật đầu.
Nhìn Khương Tiểu Muội đứng bên cạnh nói: "Muội mau chóng trở về đi, muội đã ở đây cả đêm rồi, bên kia có khi đang tìm muội đấy.
"
Khương Tiểu Muội vốn muốn rửa chén, nhưng nghe Khương Vân Thần vậy, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng, mím môi rồi gật đầu.
.