Đường Tuế nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, từ từ mở mắt.
Cô cắn môi, đôi mắt trong veo, chớp mắt nhìn Lục Cảnh Ngôn.
"Em không nên hỏi vậy.
" Giọng cô đáng thương vô cùng, còn mang theo một tia nức nở.
"Không sao.
"
Lục Cảnh Ngôn cười nhạt một tiếng: "Cũng không phải chuyện quan trọng gì.
"
Đường Tuế thấy anh tuy đang cười, nhưng trong ánh mắt đã thoáng tức giận.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm chặt lấy bàn tay to lớn của anh.
Không quá phù hợp, nhưng lại hài hòa ngoài ý muốn.
"Lục Cảnh Ngôn, anh đừng tức giận, em không hỏi nữa.
"
Bị điện giật thôi mà, cũng không có gì.
Đường Tuế mím môi, ánh mắt đen tròn như quả nho nhìn Lục Cảnh Ngôn.
Cô không muốn rắc muối lên vết thương của người khác, Lục Cảnh Ngôn đã rất đau khổ rồi.
Nếu cô mà làm vậy, thì không còn là người nữa.
"Không sao cả.
"
Lục Cảnh Ngôn bật cười lắc đầu: "Có lẽ thêm một người biết, anh sẽ không khó chịu như vậy nữa nhỉ?"
Dù sao chuyện này cũng đã xảy ra nhiều năm rồi, nhưng mỗi lần có sấm sét, trong đầu anh đều tái hiện lại chuyện này, cứ như muốn nhắc nhở gì đó.
"Hai mươi năm trước, mẹ anh phát hiện ba anh ngoại tình, bà ấy không khóc không nháo, anh cứ tưởng bà sẽ tiếp tục im lặng mà không làm gì, thế nhưng bà ấy lại kéo anh đi tự tử, cùng chết ở trước mặt bố anh.
"
Giọng Lục Cảnh Ngôn vô cùng bình thản, bình thản đến mức giống như không phải đang kể chuyện của mình.
"Anh còn nhớ, hôm đó cũng sấm sét ầm ầm thế này, mẹ anh đâm anh một dao! ".
Truyện Đoản Văn
Đường Tuế nghe vậy, sợ tới mức trợn tròn hai mắt.
Cô bổ nhào về phía trước, vươn tay che miệng Lục Cảnh Ngôn lại.
"Đừng nói nữa.
"
Cô không thể nào tưởng tượng được, trên thế giới này sao lại có người mẹ tàn nhẫn như vậy.
Người đàn ông ngoại tình sao lại không nghĩ đến chuyện ly hôn, bắt đầu lại lần nữa, mà phải lôi kéo đứa nhỏ cùng chết trước mặt người đàn ông, mới được xem như giải hận.
Bàn tay còn lại của Đường Tuế đặt sau lưng Lục Cảnh Ngôn, nhẹ nhàng vỗ về.
"Đều qua rồi, không còn khó chịu nữa.
"
Lục Cảnh Ngôn vừa nhìn cô đã chìm đắm trong đôi mắt sáng ngời của cô.
Hai người dán sát vào nhau, anh có thể ngửi được mùi sữa trên người cô.
Mùi hương đó, khiến lòng anh bình tĩnh lại.
"Anh không sao.
" Lục Cảnh Ngôn mỉm cười, cảm nhận sự ấm áp trong cái ôm của cô.
"Này, cho anh này.
"
Đường Tuế nghĩ nghĩ một chút, cau mày, lấy một viên kẹo sữa từ trong túi áo ngủ ra, đưa tới trước mặt Lục Cảnh Ngôn.
Viên kẹo cuối cùng này cô vốn để dành ngày mai ăn, mang bên mình vì muốn lúc đi ngủ có thể ngửi thấy vị kẹo.
Lục Cảnh Ngôn nhìn viên kẹo nằm trong lòng bàn tay trắng noãn của cô, khẽ nhíu mày.
"Em nỡ à?"
Đường Tuế gật đầu.
"Cho anh đó.
"
Lúc nói chuyện cô nhắm mắt, không nhìn viên kẹo nữa.
Dường như làm vậy thì sẽ dễ dàng từ bỏ hơn.
Lục Cảnh Ngôn khẽ cười, cầm viên kẹo kia lên.
Đường Tuế vội quay đầu lại, khẽ mím môi, có chút xấu hổ.
"Chúng ta mỗi người một nửa nhé!"
Ánh mắt Đường Tuế sáng rực, nhỏ giọng hỏi Lục Cảnh Ngôn.
"Được.
"
Lục Cảnh Ngôn dùng sức bẻ đôi viên kẹo, sau đó đưa phần lớn hơn cho Đường Tuế.
Đường Tuế cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.
.