Tắt đồng hồ báo thức đi.
Lục Thời Minh buông điện thoại của cô xuống, cảm thấy hài lòng ôm Đường Tuế ngủ.
Thích dính vào người vợ, không thể bị đồng hồ báo thức đánh thức được.
Lục Thời Minh ngủ rất thoải mái, giống như cả cơ thể đều ngâm trong nước ấm, tinh thần đều thả lỏng.
Chỉ là cánh tay hơi nhức mỏi.
Lục Thời Minh mở mắt ra, hơi nghiêng đầu, liền thấy được Đường Tuế nằm trên cánh tay anh ngủ ngon lành.
Anh híp híp mắt, ánh mắt âm u như hồ nước sâu nhìn chằm chằm Đường Tuế ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, Đường Tuế mơ hồ cảm thấy sau lưng lạnh cả người.
Giống như có rắn độc đang nhìn chằm chằm cô.
Cô từ từ mở mắt, gương mặt tuấn tú của Lục Thời Minh dần dần phóng đại trong mắt cô.
Vừa hững hờ vừa cấm dục, gương mặt không biểu cảm.
Hiển nhiên!
Đã là Lục Thời Minh lạnh lùng ban ngày.
Ơ! sao đồng hồ báo thức không kêu?? Không khí đông lạnh trong nháy mắt.
Đường Tuế ngáp một cái, xương thân rắn dựa vào gối đầu, gần như quyến rũ từ trong xương cốt, cô lười nhác hỏi: "Đây không phải phòng tôi sao?"
Lục Thời Minh nhìn quét một vòng, là phòng cô, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập mùi hương thu hút mà anh vừa bỏ qua.
"Vì sao tôi lại ở đây?" m thanh trầm thấp lạnh lùng phun ra từ môi mỏng của người đàn ông, ngay cả đôi mắt hẹp dài cũng lộ rõ vẻ tối tăm.
"Tôi ngủ rồi.
" Đường Tuế thay đổi một tư thế nằm thoải mái, đôi mắt quyến rũ cong nhẹ.
"Sao mà biết được.
"
Bởi vì mới tỉnh ngủ nên giọng vẫn còn vương tia sữa.
Lục Thời Minh híp híp mắt, anh không thể nhận ra điều gì từ trên mặt Đường Tuế, không dấu vết thu hồi ánh mắt, giống như thật sự không có chuyện gì xảy ra, mặt không biểu cảm đi ra từ trong phòng Đường Tuế.
Khi chân dài của anh vừa bước ra khỏi phòng Đường Tuế, bỗng dưng nghe được tiếng Đường Tuế cười trong phòng.
Cửa phòng bị đóng lại, sự lạnh băng tỏa ra từ trên người Lục Thời Minh lập tức biến mất gần hết.
Đường Tuế ngáp một cái, lười biếng nằm trên giường chợp mắt.
Lúc đang nửa mơ nửa tỉnh, điện thoại vang lên.
Đường Tuế cầm lấy điện thoại, ấn nghe.
"Hu hu hu, Tuế Tuế, sao cậu lại muốn làm vậy với tớ, hu hu hu! Chúng ta không phải chị em tốt sao?" Điện thoại vừa thông, lập tức truyền đến tiếng khóc đau lòng của Tống Nhuyễn Nhuyễn.
"Câm miệng!"
Giấc ngủ của Đường Tuế bị đánh thức, hàng chân mày mảnh nhíu lại, trong âm thanh mềm mại chứa tia lạnh lẽo.
Tống Nhuyễn Nhuyễn vốn đang khóc lóc, bỗng dưng bị cô quát lớn như thế, sợ tới mức ngơ ngẩn vài giây, sau đó mới ấp úng mở miệng: "Tuế Tuế, cậu sao thế? Có phải chồng câu đối xử không tốt với cậu không? Nếu cậu có gì không vui có thể nói với tớ.
"
Nhận ra điều này, trong lòng Tống Nhuyễn Nhuyễn có niềm vui sướng không giải thích được.
Cho tới nay, Đường Tuế luôn ở trên cao, cô ta luôn nương theo hơi thở của cô mà sống.
Lục Dữ Phong đối xử dịu dàng cẩn thận từng tí một với cô ta, mà cô lại không chiếm được hạnh phúc, nghĩ đến là thấy mừng thầm, còn hơi lâng lâng.
Nghe thấy Tống Nhuyễn Nhuyễn nói như vậy, Đường Tuế không kìm được trợn trắng mắt.
"Cậu đánh thức tôi, cậu cảm thấy vì sao tôi lại như vậy?".