“Ồ.”
Đường Tuế nghe cô ta nói, không cho là đúng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!
2.
Nhị Triều Hoàng Hậu - Dương Vân Nga
3.
Đợi Mùa Phượng Nở
4.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
=====================================
Ở trong mắt cô thì những người này không là gì cả.
“Tuế Tuế, cô nghĩ đi, nếu không phải Lục Dữ Phong ngoại tình, cô cũng sẽ không tìm được người đàn ông tốt trước mặt này đúng không, đây là may mắn của cô.”
Tống Nhuyễn Nhuyễn hạ tay xuống, bắt đầu nói năng lộn xộn.
Đường Tuế kinh ngạc với da mặt dày của cô da ta, cười một tiếng: “Hiện tại tôi phải cảm ơn cô đúng không?”
Cô cười vài tiếng, nhìn Tống Nhuyễn Nhuyễn, tràn đầy khinh thường.
“Nếu, nếu cô nghĩ như vậy thì thật là tốt.”
Tống Nhuyễn Nhuyễn có chút khô miệng, cô ta liếm môi dưới.
“Tuế Tuế, cô có thể cho tôi lên lầu uống ly nước được không, hiện tại tôi không còn chỗ ở nữa.”
Tống Nhuyễn Nhuyễn nghĩ đến những chuyện tủi thân, nước mắt lập tức rơi xuống.
Sau khi chuyện đó nổ ra, trong công ty lập tức đóng băng cô ta, rất nhiều quảng cáo đòi cô ta bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, sau khi cô ta bồi thường nhiều tiền như vậy, người ba tham cờ bạc kia lại tìm đến nhà, cướp sạch mọi thứ trong nhà, hiện tại cô ta không còn một đồng nào.
“Tuế Tuế, hiện tại cũng chỉ có cô mới có thể giúp tôi, cầu xin cô giúp tôi đi!”
Tống Nhuyễn Nhuyễn tủi thân nhìn Đường Tuế, trước kia cô ta chỉ cần làm như vậy, Đường Tuế sẽ thỏa hiệp.
“Ồ.” Đường Tuế cười nhạo một tiếng, cô không biết vì sao Tống Nhuyễn Nhuyễn lại tự tin mình nhất định sẽ đồng ý.
“Tống Nhuyễn Nhuyễn, cô không cần mặt mũi sao?”
“Cô làm nhiều chuyện không biết xấu hổ sự như vậy, còn dám đến trước mặt tôi cầu xin tha thứ, cô là cái thá gì.”
Đường Tuế lạnh lùng nhìn cô ta, hiện tại Tống Nhuyễn Nhuyễn đáng thương giống như chó con, cô muốn nhìn thấy điều này.
Mà nguyên chủ cũng muốn nhìn thấy.
“Đường Tuế.”
Tống Nhuyễn Nhuyễn thấy Đường Tuế không biết điều.
“Vì sao cô vừa sinh ra đã đứng ở vạch đích, mà tôi chỉ có thể giống như con chuột chạy qua đường, vì sao chứ...!a...”
Tống Nhuyễn Nhuyễn hét lên một tiếng, trong ánh mắt chứa đầy thù hận, nhất là Đường Tuế còn nũng nịu trốn sau lưng Lục Thời Minh, hình ảnh như vậy càng kích thích đến Tống Nhuyễn Nhuyễn.
“Đường Tuế.”
Tống Nhuyễn Nhuyễn nhìn về phía trước, mình đã không có kết quả tốt, Đường Tuế cũng đừng hòng có kết quả tốt.
Cô ta và cô sẽ cùng xuống địa ngục.
Nhưng Tống Nhuyễn Nhuyễn còn không chưa nhà về phía Đường Tuế đã bị Lục Thời Minh dùng chân đá qua một bên.
Lục Thời Minh lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
“Em có bị dọa không.”
Lục Thời Minh đưa tay nắm bàn tay nhỏ của Đường Tuế, trong ánh mắt đầy đau lòng.
“Xì, ở trong mắt anh, em nhát gan như vậy sao? Tôi mới không sợ cô ta đâu.”
Đường Tuế cong môi lên, ôm lấy cánh tay của Lục Thời Minh.
“Đi thôi, chúng ta đến siêu thị mua đồ ăn.”
Đường Tuế không nhìn Tống Nhuyễn Nhuyễn nằm dưới mặt đất, dựa đầu vào vai Lục Thời Minh, hai người cùng rời đi.
Tống Nhuyễn Nhuyễn nằm trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn bọn họ dần đi xa, trong miệng lẩm bẩm.
“Không phải như thế.”
“Không phải như vậy.”
Nhưng không có ai quan tâm cô ta.
Lục Thời Minh và Đường Tuế đi dạo siêu thị một vòng, sau khi hai người về nhà thì đeo tạp dề, bắt đầu bận rộn trong phòng bếp..