”
Tần Tiền Dư lạnh lùng, đưa tay nắm tay nhỏ của Đường Tuế, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ trên mu bàn tay mịn màng của cô.
Vẻ mặt nghiêm túc nhìn mẹ Đường và cha Đường.
“Cha mẹ phải không quan tâm đến con của mình thế nào mới có thể không quen biết đứa bé đang đứng ở trước mặt mình.
”
Cô Tần cười lạnh một tiếng.
“Vân Châu ra nước ngoài bốn năm, có trở về hai ba lần, tôi cũng sẽ không quên dáng dấp của thằng bé.
”
“Tuế Tuế là đứa bé tốt như vậy, mấy người ném qua một bên không quan tâm mười mấy năm, hiện tại cũng không biết xấu hổ làm trò nói những việc này ở trước mặt chúng tôi.
”
Cô Tần tức giận nói, Tần Tiền Dư ra hiệu ánh mắt cho người lên lầu lấy tài liệu xuống.
“Chúng tôi… Haiz…”
Mẹ Đường thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Chuyện gì vậy?”
Quan Vân Châu có chút không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhìn tình huống trước mặt hình như chị dâu họ và nhà họ Đường có quan hệ.
Hơn nữa quan hệ còn không tốt lắm?
Anh ta khó hiểu nhìn Đường Noãn Noãn, sắc mặt Đường Noãn Noãn đỏ bừng, biểu cảm có chút khó coi.
Đúng vậy, trong lòng Đường Noãn Noãn vô cùng không thoải mái.
Đường Tuế vừa chướng mắt vừa không bằng cô ta, vì sao có thể gả cho Tần Tiền Dư.
Đường Tuế tính cái thá gì, cũng chỉ đi học mấy năm.
Cô biết chữ sao?
Nhục nhã, đúng vậy.
Đường Noãn Noãn cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Cô ta cúi đầu, Quan Vân Châu lại nghĩ cô ta yếu đuối đáng thương, lập tức vô cùng đau lòng.
Bầu không khí lại giương cung bạt kiếm.
“Hiện tại chúng tôi muốn làm rõ mọi chuyện, chỉ muốn đòi lại công bằng cho Tuế Tuế.
”
“Hai người chưa từng xem Tuế Tuế là con gái, hiện tại không cần tỏ vẻ cha mẹ tốt ở trước mặt Tuế Tuế, chúng tôi cảm thấy buồn nôn.
”
Tần Tiền Dư làm người đem trên bàn chén bàn đều thu đi xuống.
Đồ bên trong túi tài liệu rớt ra ngoài.
Là những ảnh chụp Đường Tuế bị ngược đãi.
Quan Vân Châu nhìn qua, lông mày không khỏi nhíu lại.
Rốt cuộc chuyện này là sao.
“Chúng tôi bận rộn làm việc, hơn nữa Noãn Noãn cần được chăm sóc, không thể phân thân ra được.
”
Mẹ Đường vội vàng rơi nước mắt, cảm thấy không thể hiểu được trong lòng cũng khó chịu.
“Đúng vậy.
”
Cha Đường cũng liên tục gật đầu.
“Mấy người nói không có thời gian nên vứt bỏ đứa bé còn nhỏ như vậy qua bên kia cho người ta ngược đãi, tự sinh tự diệt, hai người có còn là con người không?”
Vành mắt của cô Tần có chút đỏ lên.
Nhất là nhìn mẹ Đường, phân biệt đối xử hai đứa nhỏ rõ ràng như thế, càng giận sôi máu.
“Không nói đến chuyện khác, mấy người biết chuyện của đứ bé nhưng vẫn không quan tâm, không những không trách móc bảo mẫu, ngược lại còn tặng cho một căn nhà.
”
Đúng là không thể tưởng tượng.
Không phải là con người.
Mẹ Đường nhíu mày, bà ta không ngờ con nhóc Đường Tuế bỗng nhiên gặp được người tốt trong lòng chỉ cảm thấy bất lực.
Bà ta đã làm những chuyện đó, hiện tại lại bị vạch trần ở trước mặt mọi người, vẫn có chút xấu hổ.
Bà ta nhất thời cũng không thể cãi lại.
Cô Tần hạ lệnh đuổi khách, cha mẹ như vậy thì sao còn có thể dạy dỗ ra đứa con tốt.
.