Đường Tuế sao có thể coi trọng Tống Minh Dã được.
Một đầy tớ như Tống Minh Dã, sao có thể sánh với anh ta.
Chắc chắn là vì Đường Tuế muốn làm anh ta ghen nên mới cố ý làm vậy.
Nghĩ đến đây, Tống Minh Trì lại nhìn sang.
Thấy hai người họ thân mật, cùng nhau mua đồ ăn.
Khoé mắt cay cay, anh ta nghiến răng, đầu gục xuống.
Chắc chắn đúng như anh ta nghĩ, bằng không cũng không có chuyện mình chân trước về đến đây xem phim, bọn Đường Tuế chân sau đã đuổi đến.
“Tống thiếu gia.
”
Chu Khả Nhân nước mắt lưng tròng nhìn Tống Minh Trì.
Cô ta hơi hoảng.
Tuy hơi mập mờ, nhưng không thực sự ở bên nhau.
Vốn dĩ cô ta tưởng rằng mọi chuyện đã ván đóng thuyền.
Nhưng ánh mắt lúc này của Tống Minh Trì trông rất đáng sợ.
“Đi thôi, chúng ta đi vào thôi.
”
Khuôn mặt Tống Minh Trì trở lại ôn hòa như trước.
Anh ta nắm tay Chu Khả Nhân đi vào rạp chiếu phim.
Chu Khả Nhân cúi đầu, nhìn hai bàn tay đan vào nhau, khoé miệng hơi nhếch lên.
Hai người họ tìm được chỗ ngồi, chờ phim phát sóng.
Một lát sau lại thấy Tống Minh Dã và Đường Tuế bước vào.
Đường Tuế cũng nhìn thấy bọn họ.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, lại còn ngồi chung một chỗ.
Sau khi ngồi xuống, Đường Tuế không nhịn được than thở với Luân Hồi Kính.
“Đây không phải là nam nữ chính sao, sao lại trùng hợp như vậy.
”
Đường Tuế vừa không hiểu nổi Chu Khả Nhân, vừa cảm thấy cạn lời với sự tự kiêu tự đại của Tống Minh Trì.
Người như vậy, cũng có thể làm nam nữ chính có vận may cực lớn sao.
Luân Hồi Kính khựng lại, nó cũng cảm thấy rất xấu hổ.
“Ba ngàn thế giới này không cái nào giống cái nào, muôn màu muôn vẻ, cái gì cũng có.
”
Đường Tuế nghe câu trả lời không đâu vào đâu của nó, đang định hỏi tiếp thì phim đã bắt đầu chiếu.
Cuộc thảm sát ở thôn không người.
Cái tên này, rất thú vị.
Cô đầy hứng thú cầm một khối bánh kem bắt đầu ăn.
Vừa ăn được một miếng, đã xuất hiện cảnh máu me.
Đường Tuế sợ tới nỗi che kín mắt, cơ thể cũng run bần bật!
Kinh quá.
Anh cố tình chọn phim này để hù Đường Tuế.
Nhưng thấy cô thật sự sợ hãi, trong lòng lại là lạ.
Anh nhíu mày, cầm đồ ăn rồi nắm tay Đường Tuế ra ngoài.
Đợi đến lúc đứng trong đại sảnh, đèn chợt vụt tắt.
Lúc này, Đường Tuế mới dám bỏ bàn tay đang che kín mặt xuống.
Sắc mặt cô hơi tái nhợt, đôi mắt trong suốt ngập nước lộ ra vẻ bất lực.
“Về nhà đi.
”
Cảm giác kia trong lòng Tống Minh Dã càng mãnh liệt hơn.
Nhất là khi thấy Đường Tuế yếu ớt như vậy, sự tự trách giống như một lưỡi dao cứa qua tim anh.
“Được.
”
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, không nói gì nữa.
Thấy vậy, Tống Minh Dã càng cảm thấy hơi khó thở.
"Ngốc chết đi được.
"
Tống Minh Dã nhíu mày, xoay người đi.
Đi được vài bước, anh lại nghĩ đến cô gái nhỏ chân ngắn, chắc là không đuổi kịp.
Vậy là anh ngừng lại đợi cô.
Đường Tuế đi tới trước mặt anh rồi nắm chặt ngón tay anh.
Chính cô cũng không hiểu tại sao.
Rõ ràng cô sợ anh ấy nhất, nhưng khi hoảng sợ chỉ muốn nắm tay anh.
Chỉ vậy, mới khiến cô thoải mái.
Về tới nhà, Đường Tuế rửa mặt, sau đó nằm lên giường.
Nhưng, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền tràn ngập cảnh máu me đầm đìa kia.
.