”
Lục Nghiễn kéo dựa ra, Hoắc Chi Châu ngồi xuống.
Từ xa Hoắc Chi Châu đã nghe tiếng bàn tán của bọn họ.
Khi đó anh cũng hơi xem thường.
Nhưng giờ ngồi xuống nhìn mọi thứ trước mắt, trong lòng anh cũng có chút chấn động.
Đây là lần đầu tiên anh thấy món ăn như vậy.
“Cô làm sao?”
Hoắc Chi Châu đưa mắt nhìn về phía Đường Tuế bên cạnh.
“Đương nhiên!”
Đường Tuế ngẩng đầu ưỡn ngực, vì tư thế này, áo thun ngắn được kéo lên, lộ ra eo nhỏ trắng nõn.
Ánh mắt Hoắc Chi Châu nhấc lên một loại sóng ngầm nào đó, rất nhanh đã bị anh áp xuống.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Hoắc Chi Châu -3, tổng còn 84.
Đột nhiên nghe vậy, Đường Tuế lòng đầy vui sướng.
Quả nhiên, Hoắc Chi Châu vẫn khiếp sợ bởi tài năng của mình.
“Cậu chủ, anh nếm thử xem?”
Lục Nghiễn đưa đũa đến trước mặt anh.
Hoắc Chi Châu đáp một tiếng.
Thật ra bức tranh trăm ngựa này là Đường Tuế dùng hoa quả làm ra.
Chiếc thuyền nhỏ trước mắt là dùng dưa lưới điêu khắc thành chiếc thuyền, khoang thuyền thì dùng chân giò hun khói cực mỏng.
Hoắc Chi Châu gắp cho vào miệng, hương vị thơm ngon lập tức lan ra khắp miệng.
Dưa lưới kết hợp với chân giò hun khói thật sự rất ngon.
Cộng thêm vẻ mỹ lệ trước mặt, hương vị trong đó càng ngon hơn, làm cho người ta thán phục.
Không tệ.
Hoắc Chi Châu chưa từng có cảm giác thèm ăn.
Nhưng hôm nay anh lại ăn nhiều hơn một chút.
Lục Nghiễn thấy vậy, cũng nhớ kỹ trong lòng.
Không khỏi càng thêm cảm thấy Đường Tuế lợi hại.
Quả nhiên, chuyện học là chuyện không có điểm dừng.
Hoắc Chi Châu ăn cơm trưa rất ngon, tâm trạng cũng tốt hơn.
Đường Tuế thấy anh ăn không ít, lập tức buột miệng thốt ra.
“Cậu chủ, hay là ra ngoài tản bộ tiêu cơm chút đi.
”
Cô vừa nói xong đã cảm thấy hơi sai sai.
Đến khi thấy Hoắc Chi Châu ngồi lên xe lăn mới khiếp sợ bịt miệng lại.
Á.
Mình nói sai rồi.
Bầu không khí ở phòng khách đột nhiên âm trầm đi.
“Trở về phòng.
”
Đường Tuế thấy anh điều khiến xe lăn chạy bằng điện đi về trước.
Cô theo bản năng nhìn Lục Nghiễn.
“Đuổi theo.
”
Lục Nghiễn dùng khẩu hình miệng.
Đường Tuế vội vàng đi theo, may là Hoắc Chi Châu không nổi giận lôi đình đuổi cô đi.
Sau khi vào phòng.
Đường Tuế đóng cửa lại, mới vừa quay đầu đã thấy Hoắc Chi Châu nằm trên giường.
Ánh mắt Đường Tuế dừng trên xe lăn.
Cảm thấy rất thần kỳ.
Hoắc Chi Châu mím môi, nhắm mắt lại, rõ ràng rất không vui.
Đường Tuế nhìn vậy, trong lòng cũng lo sợ bất an.
Cô quyết định sửa chữa sai lầm.
“Cậu chủ, vừa rồi tôi không cố ý nói vậy.
”
“Bởi vì… Mặc dù anh ngồi xe lăn nhưng xe lăn này hiện đại quá, nên tôi không nhận ra có gì không đúng.
”
“Cậu chủ, anh sẽ không…”
“Câm miệng.
”
Hoắc Chi Châu lạnh lùng nói.
“Vâng.
”
Đường Tuế cúi đầu đáp lại.
Thấy Hoắc Chi Châu vẫn luôn nhắm mắt, cô đưa tay sờ chiếc xe lăn bên cạnh, ánh mắt tràn ngập tò mò.
Cũng không biết nhấn phải nút gì, ghế dựa lập tức bắn ra đẩy cô xuống giường.
Cơ thể yếu ớt lập tức nằm trên người Hoắc Chi Châu.
Cảm giác nặng nề đột nhiên ập đến, hơn nữa cơ thể cô còn có mùi thơm.
Hoắc Chi Châu mở mắt ra, lạnh lùng liếc Đường Tuế một cái.