"
Anh đi tới sô pha, ngồi xuống.
Đường Tuế chớp mắt, mau chóng bước qua, vươn tay mình ra.
Cố Đình Uyên đổ dầu thuốc lên bàn tay nhỏ của Đường Tuế.
Tuy là dầu thuốc nhưng không có mùi hắc khó chịu, trái lại còn có mùi hương khiến người ngửi cảm thấy rất an tâm.
“Đau không?”
Cố Đình Uyên thấy cô cứ nhíu chặt mày mãi, không nhịn được hỏi.
"Không đau.
"
Theo sự xoa bóp của anh, mày Đường Tuế càng nhăn chặt.
Hu hu hu, thật ra có đau chút đó.
Lúc ở bệnh viện, bác sĩ đã nói rõ với Cố Đình Uyên, về nhà phải xoa bóp mạnh.
Cho nên lúc anh xoa bóp cũng dùng lực rất lớn.
Gương mặt nhỏ của Đường Tuế đã biến sắc từ lâu, rõ ràng đau như vậy, thế mà còn mạnh miệng chịu đựng nói không đau.
Cũng không biết vì sao, nhìn cô như thế, anh càng muốn làm cô đau hơn.
Cố Đình Uyên mặt không biểu cảm, không giảm nhẹ lực tay đi chút nào.
Xuống tay càng vô tình hơn, làm Đường Tuế ậm ự rên rỉ.
Vốn dĩ, Cố Đình Uyên chỉ muốn nghe được chữ đau từ miệng Đường Tuế.
Nhưng Đường Tuế vẫn không chịu nói ra, chỉ ậm ừ rên rỉ.
Âm thanh này của cô khiến lòng anh nóng rực lên, yết hầu cũng khẽ nhúc nhích.
"Anh ơi, có chút đau.
"
Nước mắt trong suốt như pha lê treo trên hàng mi mảnh dài, như có như không rủ xuống.
Ngón tay Cố Đình Uyên nới lỏng, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái.
Khớp xương bàn tay cô đều đều, mềm mại như không xương, niết lòng bàn tay mà cứ như đang siết một cục nước.
Nắm sẽ bị nghiện.
Cố Đình Uyên lưu luyến không nỡ buông tay ra.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Đình Uyên -1, tổng còn 82.
Đường Tuế!
Bóp tay còn có thể làm giảm giá trị hắc hóa luôn cơ.
Liều mạng thôi.
"Anh còn muốn bóp nữa không?"
Nước mắt Đường Tuế đọng trên hàng mi, cô tay đưa bàn tay đỏ rực của mình đến trước mặt Cố Đình Uyên.
Đôi tay Cố Đình Uyên gác bên hông thật ra đã hơi ngo ngoe rục rịch.
Nhưng nhìn đôi mắt trong suốt như nai con của cô, nhất thời, anh hơi không nỡ.
Yết hầu khẽ giật giật, tầm mắt cũng chuyển sang nơi khác.
"Bôi thuốc xong rồi, không cần.
"
Đường Tuế nghe xong, trong lòng hơi tiếc.
Quả thật.
Thiếu tí nữa là có cơ hội làm giảm giá trị hắc hóa rồi.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, làm Cố Đình Uyên ở lại.
Nghe được nhiệm vụ này, vẻ mặt Đường Tuế lập tức thay đổi.
Hu hu, đùa à?
Nhiệm vụ này hơi bị khó đấy.
Nhưng mà cô không muốn bị điện giật đâu, bất kể nó khó hay không, cô vẫn phải thử một lần.
Vì thế, Đường Tuế lại đáng thương ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Cố Đình Uyên.
"Anh, đêm nay anh có thể ở lại đây không?"
Cố Đình Uyên nghe được lời này, vẻ mặt lóe lên một tia nguy hiểm.
Theo bản năng, ánh mắt sắc bén lập tức quét qua người Đường Tuế một vòng.
Đưa ra lời mời gọi kiểu này với anh.
Cố Đình Uyên nheo mắt nhìn Đường Tuế.
Thế nhưng, Đường Tuế vẫn chớp mắt nhìn anh như cũ.
Trong suốt tự nhiên, không chút né tránh.
"Em.
"
Đường Tuế thấy ánh mắt anh nhìn mình, trong lòng cũng lộp bộp một cái.
Cô lập tức cắn môi, ánh mắt cũng co rúm lại.
"Hôm nay em hơi sợ.
"
Nói xong, Đường Tuế chột dạ cúi đầu.
.