Chân cũng rụt về sau theo bản năng.
Hu hu, quả nhiên mấy người có giá trị hắc hóa đầy ắp, không có ai là người tốt cả.
"Lục Cảnh Ngôn, anh nhéo chân em đau quá.
"
Vành mắt Đường Tuế đỏ bừng, không biết làm sao nhìn Lục Cảnh Ngôn.
"À! "
Lục Cảnh Ngôn nhẹ nhàng buông lỏng tay, môi mỏng gợi lên một nụ cười.
"Bôi thuốc vào rồi, vết thương của em sẽ nhanh lành lại thôi, mỗi ngày bôi thuốc mỡ này ba lần, tôi sẽ giúp em.
"
Nói xong, Lục Cảnh Ngôn lại cất những đồ vật trên tay vào hòm thuốc.
"Ọc ọc ọc! "
Đường Tuế cúi đầu, che kín cái bụng nhỏ đang réo của mình.
"Em ngồi chờ trên sô pha đi, tôi bê đồ ăn lại đây.
"
Hàng mi dài đã che đi thần sắc trong mắt Lục Cảnh Ngôn.
Anh bước vào phòng bếp, dọn đồ ăn đã nấu xong ra đĩa.
Lúc mang đồ ăn ra, Lục Cảnh Ngôn thấy Đường Tuế đang vểnh mông, nằm trên sô pha, cánh tay mảnh khảnh đang cố với chiếc remote TV màu trắng.
Làn da của cô gái nhỏ còn trắng hơn chiếc remote.
Trơn bóng, mịn màng như bơ, dưới ánh sáng dịu dàng, còn tỏa ra mùi sữa ngọt ngào.
Ánh mắt Lục Cảnh Ngôn nhất thời tối đi vài phần.
Có vẻ như kết hôn cũng không tệ lắm.
Lục Cảnh Ngôn đặt khay trên bàn trà.
Đường Tuế vật lộn mãi cũng bắt được remote, bắt đầu chuyển kênh.
Cuối cùng, cô dừng ở một gameshow nói về trẻ em bị bắt cóc, mười mấy năm sau tìm được cha mẹ ruột.
Vừa ăn vừa xem.
Đường Tuế nhìn đồ ăn ngon trên bàn, hai mắt bắt đầu tỏa sáng.
Nhìn đã thấy ngon rồi.
Cô gắp một miếng thịt bò nạm khoai tây đưa vào miệng, khoai tây vừa vào miệng là tan, vị bùi bùi xen chút hương rượu vang đỏ, cùng với mùi thanh thanh của thịt bò.
Ngon cực kỳ.
Đường Tuế ăn xong một miếng, ánh mắt nhìn Lục Cảnh Ngôn bỗng tỏa sáng lấp lánh lên.
Lục Cảnh Ngôn đúng là quá đỉnh!
Cô chỉ nói sơ qua chút thôi mà anh có thể nấu ngon như thế.
"Ngon quá.
"
Cô cười hì hì nhìn Lục Cảnh Ngôn.
Lục Cảnh Ngôn vốn không muốn ăn gì.
Cảm giác thèm ăn bỗng dâng lên không thể giải thích được.
"Ừ.
"
Lục Cảnh Ngôn đáp rồi cầm đũa lên, gia nhập vào cuộc chiến.
Đường Tuế:???
Cô cảm thấy, Lục Cảnh Ngôn này còn ăn nhiều hơn cô.
Không phải nói là bị kén ăn à?
Có khi sắp biến thành chứng ăn quá độ luôn rồi đó.
Đường Tuế không hiểu lắm.
Cô ăn xong miếng cơm cuối cùng, đôi mắt ròn xoe nhìn chằm chằm Lục Cảnh Ngôn vừa uống canh xong.
Lục Cảnh Ngôn buông chén đũa xuống, lấy khăn tay lau miệng rồi ngẩng đầu lên nhìn Đường Tuế.
Cô gái nhỏ đang chớp đôi mắt đầy vẻ lên án, im lặng nhìn anh, trong mắt cũng đầy sự tức giận.
Lục Cảnh Ngôn: "Ngày mai sẽ nấu cho em ăn tiếp.
"
Khóe môi căng chặt của cô cuối cùng cũng dần mềm ra.
"Được.
"
Mềm mại, ngọt ngào.
Lục Cảnh Ngôn nhìn cô bây giờ, mềm mại như bông, hệt như một bé mèo con đáng yêu.
Đôi mắt cô rất đẹp, bên trong gợn nước, lại còn lấp lánh ánh sao.
Thật đáng yêu.
.