Mục lục
XUYÊN NHANH: HU HU ĐÊM NÀO NAM THẦN CŨNG DÍNH LẤY TÔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Bảo bẹp bẹp cái miệng nhỏ, hai tay còn ôm lấy cổ Đường Tuế.

"Dù trước kia nương có dáng vẻ thế nào muội cũng không quan tâm, dù sao bây giờ nương tất tốt, nên muội gọi là nương.

"
Đường Tuế nhìn thấy Tiểu Bảo nhỏ bé dựa vào trong lòng mình, cánh tay trắng noãn nhỏ mềm ra sức ôm cổ mình.

"Nương.

"
Tiểu Bảo mềm mại gọi một câu.

Loại trải nghiệm này cực kì mới mẻ.

Đường Tuế cảm thấy đây là cảm giác mà nhân sâm tinh sống qua nhiều đời như nàng chưa từng trải nghiệm qua.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế cũng đỏ bừng lên.

Hai tay cũng ôm chặt Tiểu Bảo.

Đại Bảo ngồi một bên nhìn, vẻ mặt càng thêm tức giận.

Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ.

Nghĩ vậy, thằng bé quay đầu, không thèm nhìn hai người họ.

Nhưng mà dù sao cũng chỉ là một đứa bé ba tuổi, nhìn thấy muội muội có người ôm, mà mình lại!
Vậy là hốc mắt nhanh chóng phiếm hồng.

Đường Tuế thấy thái độ của Đại Bảo có chút không được tự nhiên, hầm hừ quay đầu đi, thì nhẹ giọng hỏi.

Đại Bảo quay đầu lại, nhìn Đường Tuế một cái, cánh tay vốn đang hơi dang ra, sau lại buông thõng xuống.


"Ta không cần.

"
Đại Bảo tiếp tục quay đầu, không nhìn Đường Tuế nữa, trong giọng nói còn có chút giận dỗi.

"Vậy lần sau chúng ta ôm.

"
Đường Tuế thả Tiểu Bảo ra, khẽ véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo một cái.

"Tiểu Bảo, con nghỉ ngơi trước đi, đợi cơm nấu xong rồi, nương làm bánh bí đỏ cho con ăn.

"
"Bánh bí đỏ là gì thế?"
Tiểu Bảo vừa nghe cái tên này thì thật sự rất ngạc nhiên, bọn chúng chưa từng nghe nói đến.

"Chính là bánh bí đỏ, chờ chút đi.

"
Đường Tuế sờ đầu Tiểu Bảo rồi rời đi.

Đường Tuế vừa rời khỏi, hai đứa bé liền cãi nhau om sòm.

"Muội đúng là quá đáng.

"
Đại Bảo trợn mắt, không vui nhìn Tiểu Bảo.

"Muội đã quên trước kia bà ta đối xử với chúng ta thế nào rồi à? Bây giờ chưa được bao lâu đã thay đổi, cẩn thận bà ta đánh muội.

"
"Đến lúc đó, ta sẽ không giúp muội nữa.


"
Tiểu Bảo bẹp bẹp cái miệng nhỏ nhắn, hai mắt to tròn trong veo.

"Nương sẽ không đâu, nương rất thương chúng ta.

"
"Cứ làm như muội biết trước vậy.

"
Đại Bảo trừng lớn mắt như cái chuông đồng nhìn Tiểu Bảo, bàn tay còn đẩy Tiểu Bảo một cái.

Đúng lúc này, Khương Vân Thần từ bên ngoài tiến vào thấy Đại Bảo đẩy Tiểu Bảo, mặt trầm như nước.

"Đại Bảo, con đang làm gì thế? Sao lại bắt nạt muội muội?"
Đại Bảo vẫn rất sợ Khương Vân Thần, giờ thấy hắn quát như vậy thì rụt đầu lại.

"Cha, con không sai, Đại Bảo cũng không cố ý, cha đừng mắng Đại Bảo.

"
Tiểu Bảo vội vàng dang tay cánh tay chắn trước người Đại Bảo.

Chỉ sợ không chú ý một chút là Khương Vân Thần sẽ đánh Đại Bảo.

Khương Vân Thần thấy tình cảm huynh muội của bọn chúng tốt như vậy, tâm tình cũng dịu lại.

“Đại Bảo, con xem Tiểu Bảo đối xử tốt với con như vậy, sao con còn đẩy muội muội?"
Đại Bảo nhìn Tiểu Bảo, khịt mũi.

"Con biết Tiểu Bảo rất tốt với con, nhưng mà! Tiểu Bảo tự nhiên lại gọi người phụ nữ kia là nương.

"
"Con không muốn gọi bà ta là nương.

"
Khương Vân Thần nghe vậy thì có chút kinh ngạc.

Hai đứa bé này từ trước đến giờ vẫn chưa từng gọi nương, không biết Đường Tuế đã làm gì để Tiểu Bảo tình nguyện gọi nương?
"Tiểu Bảo, sao con lại gọi nàng là nương?"
Khương Vân Thần bình thản hỏi.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK