Đáy mắt hắn không hề có chút ấm áp nào.
Có điều với khuôn mặt đẹp tựa tranh và dung mạo tuấn mỹ này của hắn thì dù có lạnh lùng cũng không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của hắn.
Chẳng qua, ánh mắt của Đường Tuế chỉ khẽ lướt qua dung mạo hắn.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt là 90.
Đường Tuế khựng lại, người trước mặt chính là người cần phải thanh trừ giá trị hắc hóa.
Nàng còn chưa kịp vui mừng thì nghe thấy cách vách truyền đến tiếng hét sợ hãi của Kỷ Vạn Tinh.
"Tống viên ngoại? Ngươi không sao chứ?"
"Tống viên ngoại, ngươi tỉnh lại đi."
Đường Tuế thấy người nam nhân trước mặt dường như định nói gì đó, nàng nhanh chóng xông lên bịt kín miệng hắn lại.
Cơ thể hai người dán sát nhau, cơ thể ướt đẫm của Đường Tuế làm ướt quần áo hắn.
Vì mùa hè nên quần áo khá mỏng.
Giờ lại còn ướt đẫm dán sát vào nhau như thế làm nàng thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương.
Dưới lòng bàn tay, đôi môi mềm mại của hắn thở ra những hơi thở nóng bỏng.
Không khí lập tức trở nên mờ ám.
Bỗng dưng, Đường Tuế cảm thấy bàn tay mình nóng rực.
Nàng vội vàng buông tay ra.
Nhìn ánh mắt giận dữ của nam tử, Đường Tuế lấy lại tinh thần rồi bình tĩnh sờ soạng trên người mình một lúc, cuối cùng lấy ra một thỏi bạc từ trong túi tiền, ném lên bàn.
"Bữa cơm này của ngươi, bổn tiểu thư mời."
Dường như đã nhận ra sự giận dữ của nam tử trước mặt, Đường Tuế nhanh chóng xoay người, đẩy cửa sổ ra, nhảy xuống.
Chu Triệt không quay người lại mà chỉ vươn một tay ra sau.
Hắn cho rằng mình sẽ tóm được nữ tử trơ trẽn này, dạy cho nàng một bài học.
Hắn chậm rãi nâng chiếc khăn tay lên, chỗ góc khăn có thêu bốn chữ Tuế Tuế bình an.
Chu Triệt sững sờ bất động, vẻ mặt u tối khó hiểu.
...
Tuy đã ra ngoài nhưng Luân Hồi Kính vẫn còn thấp thỏm lo âu.
Luân Hồi Kính: Sao cô dám đối xử với nam chủ hắc hóa như thế hả, lỡ giá trị hắc hóa tăng mạnh thì sao?
Đường Tuế:...Sẽ không đâu, ta chỉ là một người vô hình, trước đó cũng chẳng quen biết hắn.
Vậy nên nguyên nhân hắn hắc hóa không liên quan đến ta, mà ta...!càng không có khả năng làm tăng giá trị hắc hóa của hắn.
Luân Hồi Kính:...
Nghe cũng hợp lý nhở.
Luân Hồi Kính: Vậy giờ phải làm sao?
Đường Tuế: Đi về trước, giải quyết một số việc xong rồi tìm Chu Triệt sau.
Nhìn bộ dạng này của Chu Triệt, rõ ràng là người cao quý.
Chắc cũng không khó tìm đâu.
Luân Hồi Kính nghe thế thấy cũng đúng nên không nói nữa.
Đường Tuế lặng lẽ về nhà.
Vừa mới bước vào phòng đã gặp phải một nữ tử mặt phấn má đào đi về phía mình.
"A, biểu muội, sao muội lại về trong trạng thái ướt nhẹp thế này? Quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, ôi ôi, rốt cuộc là muội bị sao thế?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!
2.
Nhị Triều Hoàng Hậu - Dương Vân Nga
3.
Đợi Mùa Phượng Nở
4.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
=====================================
Triệu Song Song nói xong còn lấy khăn tay che miệng, chỉ chừa lại đôi mắt kinh ngạc.
"Chẳng lẽ muội bị người..."
Chỉ lấp lửng một câu như vậy, không chờ Đường Tuế xác nhận.
Nàng ta đã tự gào lên.
"Ôi trời ơi.".