Cô dựa sát vào gần anh nên anh có thể ngửi thấy được mùi hương trên người cô, mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, còn mang theo mùi sữa.
Trước kia Tần Tiễn Dư rất ít khi tiếp xúc với phụ nữ, hai vành tai vô thức phiếm hồng.
Đường Tiế đút từng miếng từng miếng cho Tần Tiễn Dư ăn.
Hơn nữa đối với cô mà nói, ngửi mùi hương trên người Tần Tiện Dư xong, cháo gà này, dường như mùi hương càng thêm ngon miệng.
Thật sự không sai.
Cô còn chút thèm, đột nhiên rất muốn ăn.
Trong lúc đút cho Tần Tiễn Dư từng thìa một, Đường Tuế không nhịn được mà nuốt nuốt nước miếng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!
2.
Nhị Triều Hoàng Hậu - Dương Vân Nga
3.
Đợi Mùa Phượng Nở
4.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
=====================================
Trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không đoán được là do chén cháo kia vốn ngon, hay là do có mùi hương trên người Tần Tiễn Dư nên mới càng thêm mỹ vị.
Cuối cùng, Đường Tuế không thể kiềm chế được nữa, tự mình ăn một miếng.
Vừa mới ăn xong đã nhận ra tầm mắt của Tần Tiễn Dư đang nhìn chằm chằm vào người mình.
Cơ thể của cô cứng đờ trong nháy mắt.
Ách, thật là, rõ ràng đút cơm cho người ta, thế nào mà lại biến thành mình ăn.
"Có phải ngon lắm không?"
Đừng Tuế xấu hổ cười cười, đôi mắt cong cong, xinh đẹp giống như vầng trăng non.
"..."
Tần Tiễn Dư cau mày, tóm lại trong lòng anh có một cảm giác vô cùng kì lạ.
Người con gái trước mặt này...!Khiến cho anh có cảm giác có chút quen thuộc, như thể kiếp trước đã gặp mặt nhau.
"Đây thật sự là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ư?"
Tần Tiễn Dư không nhịn được mà hỏi.
Lời vừa dứt, Tần Tiễn Dư chỉ tiếc không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra trong đầu anh vậy, không biết anh nói vớ vẩn gì nữa.
Sao lại có những suy nghĩ linh tinh thế này.
"Đây tất nhiên không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."
Đường Tuế cũng cười hì hì: "Chúng ta đã quen biết mấy đời rồi."
Cô nói như vậy, ngược lại lại khiến cho Tần Tiễn Dư không biết nói gì.
"Thần kinh."
Đường Tuế mím môi, tiếp tục múc một thìa cháo đưa đến bên miệng Tần Tiễn Dư.
Tần Tiễn Dư há miệng ra ăn một miếng, trên mặt lộ ra vẻ ấm áp hạnh phúc.
Nhưng mà, đợi sau khi ăn xong, vẻ mặt của Tần Tiễn Dư đực ra trong chốc lát.
Sao lại thế này? Cái thìa này cô vừa mới ăn, xong anh lại ăn vào, vậy không phải là hôn gián tiếp sao?
"Phụt..." một tiếng, khuôn mặt của Tần Tiễn Dư lập tức phiếm hồng.
"Anh đang nghĩ cái gì thế, sao mặt mũi lại đỏ hết lên thế này."
Tay của Tần Tiễn Dư che che miệng, biểu cảm cũng có chút mất tự nhiên.
Nói xong, ánh mắt cũng nhìn về chỗ khác, không dám tiếp tục nhìn Đường Tuế nữa.
"Anh có ăn nữa không?"
Đường Tuế cầm cái bình giữ nhiệt trong tay, hỏi lại một câu.
Thật sự rất thơm, cái miệng của cô khẽ mấp máy.
Tần Tiễn Dư nhìn thấy bộ dáng tham ăn đó của cô thì bất đắc dĩ lắc đầu, cứ như vậy mà còn đòi chăm sóc anh?
Cô thật sự nghiêm túc sao?
"Tôi không ăn, em ăn đi."
"Được."
Đường Tuế cũng không hỏi nhiều, tiếp tục cúi đầu ăn cháo.
Lúc bác Tần đẩy cửa vào, trùng hợp nhìn thấy cảnh tượng này.
Đường Tuế đang cúi đầu ăn cháo, mà Tần Tiễn Dư thì nhìn cô ăn bằng ánh mắt dịu dàng.
Thật là, giống như một đôi bích nhân khiến người ta hâm mộ.
"Bác, bác quay lại rồi ạ."
Bát cháo trong tay Đường Tuế vẫn chưa ăn xong thì chợt nghe thấy giọng nói của bác Tần, bèn buông bát xuống, chạy chậm tới trước mặt bác Tần.
"Ai ôi, Tuế Tuế."
Bác Tần nhìn thấy Đường Tuế ngước cái đầu nhỏ của cô lên nhìn mình, không khỏi vui mừng khôn xiết..