Mục lục
XUYÊN NHANH: HU HU ĐÊM NÀO NAM THẦN CŨNG DÍNH LẤY TÔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một người đàn bà ăn mặc phú quý đánh giá Khương Tiểu Muội từ trên xuống dưới, mỉm cười gật đầu.

"Đúng là không tồi.

"
"Lấy tiền, mấy người ấn dấu tay.

"
Nói xong, người đàn bà phú quý liền lùi về phía sau.

Nha hoàn bên cạnh bà ta lấy bạc từ trong túi tiền ra.

Một nha hoàn khác cầm khế ước bán thân đi qua để bà Khương ấn dấu tay.

Bà Khương gật đầu, nhanh chóng ấn dấu tay lên, không thèm xem trên khế ước viết gì.

Trực tiếp quyết định chuyện này xong xuôi.

Bà khương cầm được bạc, mặt cười tươi như hoa cúc, cười ha ha rồi bỏ đi.

"Nương.

"
Khương Tiểu Muội khóc thành tiếng, nhịn không được kêu một tiếng.


Bà Khương nghe được tiếng khóc thê lương của Khương Tiểu Muội, quay đầu lại nhìn, không khỏi nở nụ cười.

"Ngươi ầm ĩ cái gì, ngươi sắp được trải qua cuộc sống sung túc rồi, giàu sang phú quý như vậy, trong thôn này làm gì có kẻ nào được may mắn như ngươi.

"
Nói xong lại liếc mắt một cái, khóe miệng giật giật.

"Đúng là chẳng biết tốt xấu gì.

"
Thốt ra lời này xong, bà ta tung hứng túi tiền, nhanh chóng rời đi, giống như trên người nàng ấy có thứ đen đủi gì đấy.

Dù sao sau này Khương Tiểu Muội sẽ có cuộc sống tốt đẹp, đáng hâm mộ biết bao nhiêu.

"Đi thôi, nha đầu.

"
Người đàn bà ăn mặc phú quý nhìn Khương Tiểu Muội khóc lóc thảm thương, bây giờ đang diễn kịch trước mặt người ngoài, bà ấy cũng không dám nói gì.

Chỉ có thể nhẹ giọng hơn một chút: "Ngươi đi theo cha mẹ như thế có ích lợi gì, chỉ biết hại cả đời ngươi, đi thôi, lên xe!"
Người đàn bà nói xong, tự mình bước lên xe trước.

Khương Tiểu Muội được nha hoàn bên cạnh đỡ, cùng nhau lên xe.


Cha mẹ tàn nhẫn như vậy, ca ca cũng không giúp đỡ, nàng ấy còn có thể làm sao, chỉ đành biết chấp nhận số phận.

Chỉ là, sau khi lên xe, xe ngựa chậm rãi chạy về phía trước, người đàn bà lại cười, kể với nàng tình hình thực tế.

Khương Tiểu Muội lập tức sững sờ tại chỗ, nháy mắt không biết nên nói gì.

Hóa ra! Hóa ra là ca ca.

"Bị dọa ngốc rồi phải không, chắc vừa rồi trong lòng cũng oán trách tam ca của ngươi chứ gì?"
Người đàn bà nhìn mà không nhịn được nở nụ cười.

Khương Tiểu Muội bị nói trúng, xấu hổ, nhanh chóng cúi đầu.

"Hôm nay ngươi trở về với ta trước đã, chờ khi nào đại ca ngươi đến thị trấn sẽ tới đón ngươi, ngươi yên tâm đi!"
Nàng khẽ cười, gật đầu.

Đường Tuế mới vừa đứng dậy, liền có người gõ cửa bên ngoài, nàng bước ra, là Hồ Tử nương nhà cách vách.

"Vợ Vân Thần à, Tiểu Muội nhà các ngươi bị mẹ chồng ngươi bán đi rồi, 25 lương bạc đấy, mặt mũi mụ tú bà kia trông cũng vui vẻ, nhưng mà, ta thấy người góa vợ kia đã tới tận nhà làm ầm lên, ai bảo lúc trước nhà họ thu của người ta 20 lượng bạc làm gì, chậc chậc, cả nhà bà Khương này, đúng là độc địa mà!"
Hổ Tử nương nói xong, bất đắc dĩ lắc đầu.

Bây giờ có phải năm đói kém, sống không nổi nữa đâu mà phải làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế! Mụ tú bà, đúng là không biết xấu hổ.

Thật ra Đường Tuế đã biết chuyện này là Khương Vân Thần làm, vì để người khác có thể dễ dàng tin tưởng.

Nhưng bây giờ lại biết được qua miệng của người khác, nàng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Chỉ là, bọn họ sắp dọn đi rồi, dọn vào thị trấn ở.

Nhưng gia đình này, chung quy cũng không thể thoát được.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK