"
Khương Vân Thần dùng tay gõ cửa.
"Nàng không cho ta vào ư?"
Khương Vân Thần lại hỏi.
"Tuế Tuế.
"
Khương Vân Thần lại gọi một tiếng, vẫn tiếp tục gõ cửa.
"Không cho chàng vào đó.
"
Đường Tuế đã bảo hai đứa bé vào nhà trước, dù sao Khương Vân Thần vẫn là cha bọn nhỏ, có nhiều chuyện không nên để bọn nó biết.
"Tuế Tuế.
"
Khương Vân Thần ở bên ngoài lại gọi một tiếng.
"Nàng nghe ta giải thích đã.
"
"Được không?"
"Có thể mở cửa trước không?"
"Tuế Tuế.
"
Khương Vân Thần lại dùng tay gõ cửa.
Đường Tuế mở cửa ra, đôi mắt to tròn ngập nước.
Mũi nàng có chút hồng hồng, rõ ràng là tủi thân đến phát khóc.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần -15, tổng còn 30.
Nghe thế, Đường Tuế kinh ngạc đến há hốc miệng.
Có điều nghĩ lại thái độ của Khương Vân Thần đối với Khương Tiểu Muội khi nãy.
Nói trở mặt là trở mặt.
Hừ.
Càng nghĩ càng tức giận.
Đường Tuế vươn tay định đóng cửa lại, không muốn để ý đến Khương Vân Thần nữa.
Nói thì chậm nhưng diễn ra lại nhanh, Khương Vân Thần vội vàng chặn cửa lại.
Ngón tay bị cánh cửa kẹp vào, rất nhanh sau đó đầu ngón tay đã có chút sưng đỏ lên.
Đường Tuế mím môi lại, vội vàng mở cửa ra.
"Chàng không biết tránh đi à?"
"Tay chàng có đau không?"
"Ta không sao.
"
Khương Vân Thần không để ý đến chuyện này.
Hắn lắc người một cái, đi vào nhà.
Người đã vào rồi, Đường Tuế cũng không có tâm trạng đóng cửa nữa.
Giọng nàng có chút khàn khàn.
"Khương Vân Thần, sao đột nhiên chàng lại không giúp Tiểu Muội nữa, lúc trước không phải chúng ta đã bàn bạc kĩ rồi ư?"
"Không phải ta không giúp Tiểu Muội, chỉ là ta cảm thấy! Bọn họ sẽ không tin tưởng lời chúng ta nói, cho nên ta định! "
Khương Vân Thần đi đến trước mặt Đường Tuế, thì thầm vào tai nàng.
Đường Tuế lắng nghe, lúc đầu còn nhíu mày nhưng càng nghe về sau thì mày càng giãn ra.
"Hừ, tuy rằng chàng nói rất đúng, nhưng mà! Chàng tự ý chủ trương mà không bàn bạc với ta, cho nên ta không sai.
"
Lúc nói chuyện, ánh mắt Đường Tuế dừng lại ở ngón tay sưng đỏ của Khương Vân Thần.
"Ta cũng cảm thấy nàng không sai.
"
Khương Vân Thần cũng gật đầu phụ họa.
"Ta bôi thuốc giúp chàng.
"
Đường Tuế nhìn mà còn đau lòng.
"Được.
"
Khương Vân Thần gật đầu.
Rồi tùy ý nắm lấy bàn tay của Đường Tuế, dẫn người vào phòng.
Đường Tuế tìm kiếm một lát thì thấy lọ thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi loạn lên ngón tay Khương Vân Thần.
Đường Tuế mơ hồ có thể thấy ngón tay hắn đang sưng lên.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút đáng thương.
Nhất định là đau lắm.
"Có đau không?"
Đường Tuế hỏi, trong lòng trong mắt đều không giấu được sự đau lòng.
Khương Vân Thần vốn định nói không đau, dù sao hắn cũng là nam tử hán đại trượng phu, chỉ có một ngón tay đã than đau, thì sao ra dáng đàn ông được chứ.
Nhưng mà!
Khương Vân Thần nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của Đường Tuế thì nhanh chóng đổi ý.
"Đau! "
Quả nhiên sau khi nghe được lời này, vẻ mặt của Đường Tuế càng đau lòng hơn.
"Ta thổi giúp chàng nhé.
"
Đường Tuế thầm nghĩ rằng mình vốn là nhân sâm tinh.
Nếu máu của nàng đã lợi hại như thế, vậy hô hấp của nàng chắc là cũng có thể giảm bớt đau đớn nhỉ?
"Ừm.
"
Khương Vân Thần lén vui sướng trong lòng.
Đường Tuế mím môi, tiến gần đến ngón tay của Khương Vân Thần khẽ thổi.
"Đã tốt hơn chưa, Khương Vân Thần?"
Cứ thổi xong vài cái, Đường Tuế lại hỏi một câu.
.