Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, sờ tay Chu Triệt một cái.
Đường Tuế:???
Mi không sao chứ!
Không phải bắt sờ mặt thì là bắt sờ tay.
Luân Hồi Kính hô to oan uổng, cái này chả liên quan gì đến nó cả.
Nó trong sạch mà!
Đường Tuế liếm khóe môi, thấy bàn tay hắn đang gác trên bàn, thon dài đẹp mắt, khớp xương rõ ràng, nàng chỉ cần nhẹ nhàng, giả bộ vô tình chạm vào là được.
Chắc là không sao đâu nhỉ.
Đến thần còn không hay quỷ không biết cơ mà.
Trong lòng nghĩ vậy, Đường Tuế liền duỗi tay ra, tay nàng còn chưa chạm đến ngón tay Chu Triệt.
Chu Triệt liền dùng một bên tay khác nắm lấy cổ tay nàng.
"Ngươi đang làm gì?"
Cổ tay bị siết có chút đau, nhưng vẻ mặt Đường Tuế lại vừa đau khổ vừa vui sướng.
Khi làn da hai người tiếp xúc, Đường Tuế lập tức nghe thông báo hoàn thành nhiệm vụ đến từ Luân Hồi Kính.
Hắn sờ tay mình cũng coi như hoàn thành.
"Ta chỉ muốn thu dọn chén đũa.
"
Đường Tuế cúi đầu, giọng nói mềm mại lại xen lẫn chút rầu rĩ.
Chu Triệt:?
Hắn liếc nhìn cái chén trước mặt mình, trong lòng chửi thầm, chẳng lẽ hắn thật sự hiểu lầm?
Thật ra nàng không có ngấp nghé hắn?
Chu Triệt lập tức buông tay Đường Tuế ra.
Đường Tuế cúi thấp đầu, nhìn cổ tay trắng nõn của mình bị hắn siết ra mấy vệt đỏ ửng.
Đau ~!
Nhưng cũng đáng.
Nhiệm vụ này dễ hoàn thành quá đi!
Trong đầu vừa nảy ra suy nghĩ này liền nghe Luân Hồi Kính thông báo nhiệm vụ.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, khiến Chu Triệt thổi tay cho cô một cái.
Đường Tuế:???
Đây là nhiệm vụ tào lao gì thế!
Nghiêm túc luôn?
Chu Triệt thấy cổ tay nàng bị mình niết bỏ bừng, mà nàng cũng luôn cúi đầu im lặng không lên tiếng.
Rất đau hả?
Mặc dù nàng có chút không giống những nữ tử khác, nhưng dù sao vẫn là nữ tử, hắn làm vậy có phải hơi quá đáng không?
"Có phải ngươi rất đau không?"
Vừa dứt lời, Chu Triệt liền hối hận.
Quả nhiên, Đường Tuế nhanh chóng được nước lấn tới, nàng khịt mũi, gật đầu.
"Đau lắm, ngươi có thể thổi cho ta không?"
Nói xong liền đưa tay mình đến bên môi Chu Triệt.
Gò má trắng nõn tinh tế của nàng cũng nhiễm mấy phần ửng đỏ, đôi mắt to ngập nước chờ mong nhìn Chu Triệt.
Thổi đi, mau thổi đi.
Chu Triệt nhíu mày, vừa định hất cổ tay nàng ra, lại thấy vệt đỏ trên cổ tay nàng dần dần bầm tím đi, cũng không biết là đang nén đau hay sao mà đôi mắt ngận đầy nước, vừa mỏng manh đáng thương lại tràn nhập hy vọng nhìn hắn.
Hắn mím môi, có lẽ chính hắn còn kịp chưa phản ứng đã cúi đầu.
Hé môi thổi một hơi.
Vừa định chán ghét hất tay nàng ra.
"Đường Tuế, con nha đầu chết tiệt kia, ngươi cút ra đây cho ta, ngươi hay lắm, đã bắt nạt biểu tỷ ngươi mà còn có mặt mũi đến nhà bếp ăn uống cơ đấy.
"
Nghe giọng điệu này, đầu óc Đường Tuế xoay chuyển một vòng, cẩn thận đối chiếu, người này là nương của Triệu Song Song, cô mẫu của nàng, Đường Kim Hương.
Lại nói tiếp, gần đây Đường Kim Hương ở am ni cô được một khoảng thời gian.
Ha, nghe cái giọng điệu này, cũng không thấy Đường Kim Hương có thay đổi gì.
Đường Tuế chỉ cảm thấy trước mặt có luồng gió mạnh xẹt qua, góc cửa số vang lên một tiếng.
Người đã không thấy đâu nữa.
.